Sảnh lớn nhà Kunigami vẫn yên tĩnh như thường lệ, ngoại trừ âm thanh lanh lảnh từ đôi giày cao gót va chạm mặt gạch lát đá đắt tiền.
Cô gái váy đỏ ngồi vắt chéo chân, tay lau nước mắt bằng chiếc khăn tay màu hồng sến súa, lấm tấm logo của một hãng thời trang trung cấp.
Phía đối diện, Kunigami Rensuke ngồi thẳng lưng, mặt lạnh như băng. Bố mẹ anh – hai người ăn mặc chỉn chu, nét mặt vừa tức giận vừa khó xử – đứng một bên, như đang cố dàn hòa một vụ scandal nội bộ.
"Con làm sao vậy Rensuke? Người ta là tiểu thư nhà họ Honda, có học thức, có dáng vẻ, lại biết điều. Vừa gặp mặt đã lạnh nhạt như vậy là không nên!"
"Không những không chào hỏi, còn bỏ về giữa buổi! Con làm mất mặt gia đình con có biết không?!"
Cô gái nghe thế lại sụt sịt, nước mắt rơi đúng thời điểm.
"Cháu... thật sự rất ngưỡng mộ anh Kunigami... Không biết mình đã làm gì sai... Chỉ là cháu... thật sự muốn tìm một mối quan hệ nghiêm túc..."
Kunigami hít sâu.
Rồi anh móc từ túi áo vest ra một chiếc thẻ nhớ nhỏ, đưa vào đầu đọc tích hợp của màn hình treo tường phía sau.
Ngay lập tức, một đoạn video hiện lên.
Góc quay mờ mờ, nhưng rõ nét đủ để thấy cô gái váy đỏ ôm eo một người đàn ông khác trong quán cà phê, thì thầm:
"Chỉ cần lấy được cái nhà đó, là cả đời em khỏi lo... Thằng Kunigami kia có vẻ dễ dụ. Ừm... ngầu thì ngầu, chứ đàn ông không có đầu óc cũng dễ điều khiển."
"Anh yêu đừng giận nữa mà~ Cả đời này em chỉ có anh thôi"
"Anh đợi em nhé, chỉ 2 năm thôi, em sẽ cho anh danh phận đàng hoàng mà~"
Giọng nói, gương mặt, tiếng cười châm chọc, lời nói ngọt ngào và những hành động ân ái – không thể chối.
Trong phòng khách lớn, im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Cô gái bàng hoàng đứng phắt dậy: "Tôi... tôi không biết cái này là... ai dựng chuyện!"
Kunigami chỉ nhìn cô một cách lạnh nhạt.
"Hôm qua tôi không về sớm. Tôi ngồi ở quán đó, nhìn em diễn cả trò từ đầu tới cuối."
"Và tôi ghi âm."
"Tôi không thích bị lừa. Cũng không thích ba mẹ tôi bị xem là kẻ ngu ngốc chỉ vì có nhiều tiền."
Cô gái tái mặt. Cố vớt vát: "Tôi... tôi bị dụ thôi! Tôi yêu anh thật mà! Tôi—"
"Đủ rồi."
Kunigami ngắt lời, giọng bình tĩnh nhưng tuyệt đối không cho phản kháng.
Anh cúi đầu chào ba mẹ: "Xin lỗi vì để hai người thất vọng. Nhưng từ nay, đừng bắt con đi gặp bất kỳ ai nữa."
"Con không tin ai được hết."
Rồi anh quay lưng, để mặc ba mẹ lúng túng đứng lại cùng cô gái đang nức nở gào khóc, chạy thẳng lên phòng – nơi mà ít nhất, không ai có thể đóng kịch trước mặt anh.
[Phòng riêng – Cửa đóng – Ánh sáng mờ]
Kunigami cởi áo khoác, quăng điện thoại lên bàn, chẳng thèm kiểm tra tin nhắn nữa.
Anh ngồi xuống ghế, mở thiết bị VR, ngón tay chạm nhanh vào biểu tượng hình củ cà rốt quen thuộc.
"Thỏ Cưng 5.0"
Thế giới loading với tiếng "pi~" đáng yêu.
Chỉ vài giây sau, Kunigami đã đứng giữa căn nhà gỗ của bé thỏ – gió thổi dịu, chim ảo hót líu lo. Nhưng không gì dễ chịu hơn là tiếng reo vang ngọt ngào:
"Pii~!! Pi!!" (Anh Gami!!)
Một quả bom bông trắng xông thẳng vào lòng anh – Yoichi đang mặc tạp dề hình củ cải mini, tai cụp cụp vì mừng, ôm chặt lấy eo anh.
"Pii pi~ pi pi pi~!" (Anh lâu lắm mới vào đó nha! Bé đợi anh lắm đó!)
Kunigami lặng người vài giây, rồi khẽ mỉm cười.
"Anh tới rồi đây."
Hôm ấy, Kunigami không làm nhiệm vụ. Không luyện tập, không đấu giải.
Anh chỉ ngồi dưới tán cây táo ảo, nhìn Yoichi đang gấp khăn tay, cắm hoa, nướng bánh, dạy một con sóc NPC cách đánh vần chữ "pi".
Anh cùng bé thỏ dạo quanh chợ, mua thêm củ cà rốt tím siêu hiếm, rồi cùng nhau trồng vườn trong chế độ 'Farm & Fluffy'.
Khi trời tối, Yoichi kéo anh ngồi trước hiên nhà, đưa cho anh một ly cacao ảo nóng, mùi thơm như thật.
"Pii~ pi pi?" (Anh sao vậy? Nhìn buồn buồn á?)
Kunigami cúi đầu, ngón tay vuốt nhẹ lên lớp lông mềm mịn trên tai thỏ.
"Anh chỉ... thấy lạ thôi."
"Cả ngày hôm nay, không có ai nghi ngờ anh. Không có ai đòi lợi dụng anh. Không có ai bắt anh làm gì cả."
"Chỉ có em."
"Em chỉ cần anh đến. Là được."
Yoichi nghiêng đầu, dụi dụi tai lên bàn tay chai sạn của anh.
"Pii~..." (Thì... bé thích anh mà.)
Kunigami bật cười khẽ. Nhưng sau đó ánh mắt trùng xuống.
"Yoichi... Em biết không. Ngoài em ra, dường như chẳng ai thật lòng với anh cả."
"Mọi người lúc nào cũng có điều kiện. Cũng có giới hạn. Cũng có lý do để phản bội."
"Còn em thì... cứ tin anh. Ngay cả khi anh không làm gì để xứng đáng."
Bé thỏ dụi nhẹ trán vào vai anh.
"Pii~ pi pi pi~" (Vì bé cảm được trái tim của anh mà~)
Kunigami siết nhẹ Yoichi vào lòng.
Trước kia, anh nghĩ bản thân phải mạnh mẽ, phải chứng minh điều gì đó với thế giới.
Nhưng giờ, với một sinh vật nhỏ bé đang tựa vai mình – anh không cần phải chứng minh gì cả.
Anh chỉ cần tồn tại.
Là chính mình.
Và được tin tưởng.
[Thông báo hệ thống – Cập nhật cảm xúc nhân vật]
Nhân vật: Kunigami Rensuke
Trạng thái: Tổn thương xã hội – Tăng nhu cầu chữa lành
Mức độ gắn kết với Yoichi: Cấp độ "Dựa dẫm cảm xúc"
Ghi chú:
"Chỉ khi thế giới làm ta mệt mỏi, ta mới nhận ra ai là nơi để quay về."