Thỏ Nhỏ Bán Nghệ, Hổng Bán Thân

Chương 35



[Sáng hôm sau – Trung tâm chỉ đạo game Thỏ nhỏ 5.0 – Phòng kỹ thuật]

Meo Meo-001 đang uống "nước lọc dữ liệu" thì suýt phun cả dòng code khi đọc được log hệ thống sáng nay:

[Người chơi Noa đã dành 87 phút vuốt tóc, cho thỏ ăn, và... tự nguyện làm vòng hoa cỏ với thỏ.]

[Chỉ số tương tác cảm xúc với Isagi Yoichi tăng 232%.]

"Ơ... người máy lạnh lùng số 3 trên bảng hệ thống... biến thành simp luôn rồi á?!"

Hệ thống còn chưa kịp vá lại code thích ứng thì... Ego Jinpachi đẩy cửa bước vào, tay cầm cốc café Americano, mắt nửa tỉnh nửa nghi.

"Meo. Cho tôi xem báo cáo tương tác hôm qua của Yoichi."

"Ơ—Ơ... vâng..."

Ego thường ngày đâu quan tâm? Hôm nay... lại tự đi kiểm tra?

Dữ liệu hiện ra: Biểu đồ hình trái tim đang đập thình thịch. Người chơi "Noa" tăng đột biến trong lượt tương tác, đứng thứ 2 sau chính Ego.

Biểu cảm trên mặt Ego chuyển từ bình thản sang...

"...Đờ mờ."

[12:14 – Văn phòng Ego – Tầng 33 Galaxy Training Center]

Ego ngồi thả người lên ghế xoay, mắt nhìn chằm chằm màn hình.

Trên đó là video trích xuất từ hệ thống game – cảnh Noa nhấc bé thỏ Yoichi đặt lên ghế đu dây, nhẹ nhàng cài cho cậu một chiếc hoa cúc bên tai, giọng trầm trầm:

"Bé thỏ có biết... cậu đáng yêu đến mức khiến người ta muốn quên mất mình đến từ đâu không?"

Ego: "..."

Anh tua lại.

Rồi lại tua.

Rồi... pause.

Tua tiếp đến cảnh Yoichi cười toe, má đỏ ửng, gật đầu, vẫy tai cụp cụp như vẫy đuôi:

"Pi pi!! "(Em cũng nhớ anh Noa nhiều lắm luôn đó! Hôm nay ngồi lòng em nhen!)

Ego: "..."

Tách. Ly cà phê vỡ.

[14:30 – Nhà riêng của Yoichi trong game]

Yoichi đang phơi hoa cúc ngoài sân thì cánh cửa bụp một cái bật mở.

Ego bước vào. Không gõ. Không báo trước. Gió nổi lên trong nhà nấm như báo hiệu... ai đó đang khó ở.

"Pii~! (Ego? Chú về sớm dữ—)

Không đợi bé thỏ kịp dứt lời, Ego bước tới, nhấc bổng bé thỏ lên, nhét vào lòng mình, siết chặt đến mức đôi tai cụp gập hẳn xuống.

Yoichi vùng vẫy yếu ớt:

"P-Piii??"(Gì-gì vậy?)

Ego không trả lời ngay. Chỉ có ánh mắt đen kịt nhìn xa xăm.

Một lúc sau mới hạ giọng, ngâm từng chữ:

"Em... chơi với Noa vui lắm hả?"

"Pii~ Pii pi pi! Pi pi pii.."( Anh Noa dễ thương lắm á! Còn kể em nghe ngày xưa phải ăn cháo loãng trong ổ chuột, buồn ơi là buồn luôn...)

Ego: "...Ổ chuột."

Yoichi: "Pii! Pi pii!" ( Dạ! Ổ chuột!)

Ego siết chặt vòng tay hơn chút nữa, giọng thì như không có gì, nhưng môi cong cong... có gai:

"Em nghe chuyện tuổi thơ của cậu ta. Em cho cậu ta gối đầu vào lòng. Em cho cậu ta cài hoa cúc cho em. Em nói em nhớ cậu ta... nhiều lắm."

Yoichi chớp chớp mắt.

Một nhịp sau: "Pi~ Pii pi?" (Ơ... anh giận hả...?)

Ego thở ra.

Anh buông bé thỏ xuống bàn trà, chống hai tay lên bàn, gằn giọng kiểu rất kiềm chế:

"Không giận. Tôi không bao giờ giận vì mấy chuyện vô lý. Tôi chỉ thấy... hơi thất vọng."

Yoichi lập tức cụp tai:

"Piiiii...!"(Em không có... ý gì hết á!)

"Pi... pi pii..." (Em chỉ chơi với mọi người... tại ai cũng buồn buồn...)

Ego nhìn xuống bé thỏ. Một giây. Rồi kéo ghế lại, ngồi đối diện, hai tay đan vào nhau như sắp thương lượng chiến tranh lạnh.

"Vậy em có vui nhất khi chơi với tôi không?"

Yoichi đỏ má:

"...Pii..." (...Dạ có...)

"Có nhớ tôi nhất không?"

"...Pii..."(...Dạ có...)

"Có cho ai ngồi lòng em nữa không?"

"...Pii...!"(...Không ạ...!)

"Vậy thì ngoan." 

Ego gật gù, nhấc bé lên lại đùi mình, để bé ngồi quay mặt vào anh. Tay anh đưa lên chỉnh tai thỏ cho thẳng lại, giọng rì rầm:

"Tôi không phải con nít nên không làm ầm lên khi ghen. Nhưng tôi sẽ nhớ kỹ... từng cái tên khiến bé thỏ của tôi mắc cười nhiều hơn tôi."

Yoichi nhỏ giọng: "Pi pi pii..." (Có gạch sổ Noa không ạ...)

"Không. Tạm thời. Vì cậu ta là bạn cũ...và tôi là người rộng lượng" Ego híp mắt. 

"Nhưng nếu cậu ta cho em ngồi lòng cậu ta thêm lần nữa..."

"Pii ?" (Thì sao?)

Ego cười rất dịu dàng:

"Tôi sẽ đập ổng trong game đến khi nào hệ thống báo đang hồi sinh."

Yoichi vỗ tay: "Pii~! (Ghen kiểu trưởng thành dữ dằn ghê~)

Ego: "...Không phải ghen. Là quản lý chất lượng."

[Bảng tương tác hệ thống – Cuối ngày]

Người chơi: Ego Jinpachi

Cảm xúc: Kiềm chế, chiếm hữu, quản lý tài sản tình cảm.

Ghi chú: "Yêu không cần ồn ào. Chỉ cần bé thỏ nhớ ai là trùm hệ thống là được."]

...........

[Không gian trong game – Nhà riêng của Yoichi – 15:23 chiều]

Trong không gian mát dịu với cửa sổ tròn lấp lánh ánh nắng, bé thỏ Yoichi đang nằm trên đùi Ego, tay cầm tách trà hoa cúc, miệng thỏ nhỏ nhóp nhép kể chuyện:

"Pi pi~!" (Xong em nói với Noa là bánh cà rốt trong game ngon như bánh thiệt luôn đó. Mà anh ấy lại tưởng em nói xạo nữa chứ...)

Ego đặt tay lên má Yoichi, nhéo nhẹ một cái:

"Chuyện đó tôi nghe kể ba lần rồi. Em định kể thêm một lần nữa để thử lòng tôi à?"

"Pii~ " (hổng có!!) Yoichi cười híp mắt, cái tai cụp cụp đung đưa theo nhịp.

Cả hai chìm trong bầu không khí dịu dàng đến nỗi... hệ thống ánh sáng tự động mờ hẳn đi để tăng độ "ấm áp".

Và đúng lúc đó—cửa ping mở ra.

Một giọng nói lạnh tanh vang lên:

"Tôi vào được chứ?"

Ego ngước lên. Yoichi quay đầu lại. Đứng trước cửa là Noa – ảnh đế kiêm đạo diễn thiên tài, vẻ ngoài lạnh lùng, tay vẫn còn cầm một túi cà rốt thủ công đóng gói, ánh mắt vàng nhạt hơi lóe lên.

Ánh nhìn đầu tiên anh bắt được chính là:

Yoichi ngồi đùi Ego.

Tay nắm tay.

Mặt đỏ như quả cà chua.

Còn Ego thì ngửa người tựa lưng như kiểu "đây là quyền sở hữu hợp pháp".

Noa: "..."

Yoichi cười gượng: "Pi pi..."( chào anh Noa... Em hổng biết anh tới chơi...)

Ego rướn mày, cười rất từ tốn, cái kiểu "tôi không làm gì sai cả nhưng cũng muốn ông nhìn kỹ":

"Vào đi. Nhưng nếu tới tặng cà rốt, để ở ngoài cửa là được."

Noa nhìn túi cà rốt trong tay, im lặng. Rồi anh tiến vào, đặt túi lên bàn trà, đứng thẳng lưng như không hề lung lay.

"Tôi nghĩ Yoichi thích ăn cà rốt thật nên đặt mua loại organic cấp A. Không biết Ego có kịp đặt không."

Ego ngả người, nhún vai:

"Tôi làm bánh bằng tay cho em ấy mỗi sáng, không cần cà rốt gói sẵn."

Yoichi ở giữa, như đang xem chiến tranh lạnh phong cách trưởng thành.

Cậu bé nuốt nước bọt. Hai cái tai cụp xuống theo bản năng sinh tồn.

"P-Pii~"(Hai người... ơi đừng có...)

Noa nhẹ nhàng rút ghế ngồi xuống – sát bên Ego.

"Tôi chỉ đến kiểm tra xem Yoichi có... bị làm phiền không thôi."

Ego không đổi sắc mặt, tay đưa lên gãi cằm thỏ Yoichi, cười gằn:

"Ồ, không. Em ấy đang được chăm sóc rất tốt. Mỗi ngày đều được hôn ngủ ngon, kiểm tra thân nhiệt, bón ăn đúng giờ. À, còn được ngồi lòng."

Noa nhìn thẳng vào mắt Ego, rất điềm tĩnh:

"Ồ. Tôi chưa hôn Yoichi. Nhưng có vẻ tôi nên bổ sung mục đó vào danh sách tương tác."

Yoichi: "Piii?!?!"

[Một tiếng sau – Trò chơi "Vẽ Thỏ Bằng Trái Tim" – Góc sân sau]

Yoichi ngồi giữa hai người đàn ông cao to, tay ôm bút vẽ hologram, mặt vừa hoang mang vừa run nhẹ vì... hai người lớn này đang cạnh tranh nhau bằng việc vẽ tranh tặng mình.

Noa: "Tôi sẽ dựng một mô hình 3D nguyên nhà thỏ với hiệu ứng ánh sáng phản chiếu – tên: Bé thỏ dưới ánh hoàng hôn."

Ego: "Làm 3D? Lỗi thời. Tôi sẽ vẽ tranh bằng AI sinh học để biểu hiện chính xác nhịp tim Yoichi khi em ấy cười."

Noa: "Tôi sẽ cài đồng hồ cảm xúc đo độ rối tai thỏ khi được tôi gọi là 'bé con'."

Ego: "Tôi không cần gọi. Tôi chỉ cần chạm một ngón là em ấy đã cụp tai."

Yoichi: "...Pi pi... "(em chỉ muốn vẽ trái tim có tên hai người thôi...)

Cả hai đồng loạt im lặng, quay sang bé thỏ, giọng đồng thanh:

"Chỉ tên tôi là được."

[Cuối ngày – Log hệ thống]

Cảnh kết: Noa đang ngồi cạnh giường, không đăng xuất, chỉ lặng lẽ nhìn Yoichi ngủ trong lòng Ego.

Ego hôn lên trán bé thỏ. Không nói lời nào.

Noa đứng dậy, xoay người định rời đi – nhưng trước khi bước khỏi cửa, giọng Ego vang lên, trầm đều:

"Noa. Trong mọi bộ phim, luôn có vai chính. Em ấy là vai chính của tôi. Nếu ông định casting lại... thì nên chuẩn bị tâm lý."

Noa không quay lại. Nhưng ánh mắt anh lóe lên sau mắt kính.

"Tôi không casting lại. Tôi là đạo diễn. Và lần này, tôi muốn viết lại kịch bản."

Cánh cửa đóng lại.

[Bảng theo dõi cảm xúc – Tài khoản Ego Jinpachi & Noa]

Chỉ số ghen tị của Ego: 78/100

Chỉ số quyết tâm của Noa: 84/100

Chỉ số sợ bị kẹp giữa của Yoichi: MAX