Xin lỗi mọi người rất nhiều, tui bị thu máy nên không đăng chương mới được.
Tui muốn hỏi mọi người câu.
mọi người thích cái nào hơn?
1. K,O,S
2. S,R
Câu trả lời của các bây bi sẽ quyết định tương lai của bé thỏ mầm đó.
---Vô truyện---
"CUT!"
Một tiếng hô ngắn gọn vang lên như tiếng roi quất giữa trưa hè. Sự im lặng kéo theo tức thì. Các nhân viên kỹ thuật nhíu mày, máy quay ngừng, ánh sáng tắt lịm.
Trên sân khấu, Noa – đạo diễn chính, ảnh đế ba lần đoạt "Tinh Vân Ảnh Thị" – bước xuống từ ghế đạo diễn với một ánh mắt đủ lạnh để khiến cả studio đóng băng.
Cậu bé diễn viên nhí đứng chôn chân giữa sân khấu, gương mặt tái mét, môi run rẩy. Đây là lần thứ bảy cậu ta quên lời thoại. Biểu cảm như đang... học thuộc bảng cửu chương trước camera.
Noa nhấc micro:
"Khi tôi nói 'tập trung', tôi không yêu cầu em diễn như một khúc gỗ biết nói. Nếu em không cảm nhận được nhân vật, thì em đang phí phạm thời gian của 52 người đang chờ em làm tốt công việc của mình."
Cậu bé bật khóc. Một người phụ nữ – mẹ của cậu – lập tức lao ra từ hàng ghế nghỉ, chắn trước con như một bức tường.
"Anh Noa, thằng bé mới 12 tuổi thôi! Sao anh có thể nói những lời như vậy? Anh có biết nó đã cố gắng ra sao không? Nhưng mà nó cũng... bị ảnh hưởng từ mấy cái game online dạo gần đây! Cái gì... 'Thỏ nhỏ 5.0' ấy! Toàn làm nó lười, mất tập trung!"
Noa nhướng một bên mày.
Anh bước lại gần. Dáng cao lớn, bóng đổ dài trên sàn. Mắt vàng nhíu nhẹ, miệng cong lên như nụ cười... không phải dành cho ai.
"Bà vừa nói... một tựa game có hình thỏ là nguyên nhân khiến con trai bà không thuộc thoại?"
"Đúng! Nó cứ chơi suốt—"
"Không phải là do cách dạy con yếu kém? Không phải do bà để mặc cậu ta thiếu kỷ luật, thiếu lòng kiên nhẫn? Thay vì hướng dẫn con sửa sai, bà chọn... đổ lỗi cho một trò chơi được đánh giá 5 sao về khả năng trị liệu tâm lý?"
Người phụ nữ cứng họng.
Noa cúi xuống, thấp giọng, nhưng lạnh như đá chạm cốt:
"Tôi lớn lên từ khu ổ chuột Marseille. Không có internet. Không có game. Nhưng biết không? Vẫn có hàng trăm đứa trẻ như tôi... chẳng thành ai cả. Không phải vì thiếu game, mà vì thiếu... ý chí."
Anh đứng thẳng, giọng đều đều:
"Đổ lỗi cho thứ ngoài thân thể là hành vi của những người không chịu trách nhiệm với cuộc đời mình."
Nói rồi, anh rời đi, bỏ lại cả trường quay trong cơn chấn động. Nhưng trong đầu, anh không khỏi dừng lại ở cụm từ...
"Thỏ nhỏ 5.0"
[Tối cùng ngày – Căn hộ StarTop – Phòng làm việc cá nhân]
Màn hình hologram đang hiển thị:
"Thỏ nhỏ 5.0 – Game tương tác trị liệu cảm xúc"
"Người nổi tiếng tham gia: Ego Jinpachi, Reo, Nagi, Bachira..."
Noa nhìn cái tên Ego. Khóe môi giật nhẹ.
"Tên đó từng khinh thường game, coi nó là trò vô bổ phí thời gian. Giờ lại... leo bảng người chơi số 1?"
"Đập đầu vào tường xong sống lại à?"
Một giây sau, anh tải game. Không vì hiếu kỳ.
Mà vì... anh ghét những gì mình không thể kiểm soát.
[Trong game Thỏ nhỏ 5.0 – 21:14 PM]
Anh vừa đặt chân vào thế giới game đã bị thứ gì đó mềm mềm... đâm vào người.
"Piii~!!"
Một sinh vật trắng-xanh nhỏ bé, với đôi tai cụp cụp, đang ôm lấy chân anh.
"Pi pi! Pi pi!! (Ai vậy? Người mới hả?)
Anh nhìn xuống – ánh mắt vàng thoáng giật nhẹ.
Một sinh vật... đáng yêu đến vô lý đang nhào quanh chân mình như thể anh là quả cà rốt sống.
"Pi~ pi~!"(Sao anh đẹp trai quá vậy trời!) Bé thỏ Yoichi kêu lặp lại, tay không ngừng kéo tay áo anh lôi đi.
Noa lặng người.
Đây là... sinh vật ảo à? Tại sao... cử động tự nhiên đến vậy?
Anh bị kéo ngồi xuống ghế bập bênh ngoài sân. Bé thỏ bắt đầu lôi ra một hộp trà hoa cúc ảo.
"Pi pi~?"(Anh tên gì dợ?)
"Noa."
"Pi~ Pii pi pi! (Noa~ tên hay dã man. Giống như... ánh sáng ban mai á! Con tàu cứu thế Noah)
Noa khựng lại. "Ban mai"? Không ai từng nói vậy với anh.
[22:45 – Đồi cỏ ảo sau nhà nấm]
Yoichi nhảy chân sáo giữa đồng cỏ, còn Noa thì lững thững theo sau. Hình ảnh chẳng hợp gì với khí chất lạnh lùng ảnh đế, nhưng hiện tại anh... không thấy phiền.
Yoichi bất ngờ quay lại:
"Pii pi pi pii?"(Anh Noa, anh có từng nằm ngửa giữa cỏ chưa?)
"...Chưa."
"Pi pii!" (Vậy nằm đi!) Bé thỏ nhảy cái bụp xuống, lăn qua lăn lại như gấu bông bị lỗi.
Noa ngần ngại, nhưng rồi anh cũng nằm xuống.
Bầu trời ảo hiện lên hàng ngàn ngôi sao chuyển động chậm, như bản đồ ngân hà đang sống. Cảm giác... thật đến kỳ lạ.
Yoichi nhìn lên trời, giọng bé như thì thầm:
"Pi pi pii! Pi pi pii~ pi pii!" (Em thích nhìn sao lắm. Em luôn tưởng tượng... mỗi vì sao là một ước mơ. Nếu không giữ chặt ước mơ, nó sẽ rơi.)
Noa cười khẽ.
"Anh từng sống trong nơi... không có sao."
"Pi?"
"Khu ổ chuột. Trần nhà bị thủng, ẩm mốc. Điện không đủ. Nhưng có một góc tường nhỏ, mỗi tối anh nằm nhìn qua khe nứt để thấy trời."
Yoichi im lặng. Bé chậm rãi bò lại, gối đầu lên ngực anh, tay vẽ vẽ vòng tròn.
"Pi pii~" (Em sẽ vẽ trần nhà mới cho anh.)
Noa nhìn bé – tim khẽ siết lại.
Đây là lần đầu tiên trong đời... có người muốn tặng anh một mái nhà.
[Trước khi đăng xuất – Căn phòng nấm, đèn vàng dịu nhẹ]
Bé thỏ đang nằm ngủ, miệng nhóp nhép, tay vẫn nắm vạt áo anh như sợ anh biến mất.
Noa nhẹ vuốt tóc bé.
"Cảm ơn em... vì lần đầu tiên... anh cảm thấy được sống như một con người."
Màn hình lặng lẽ hiện dòng chữ:
[Người chơi Noa – trạng thái: Bắt đầu quá trình chữa lành cảm xúc]
[Ghi chú hệ thống: Người máy bắt đầu tan chảy... vì thỏ.]