Lời lão vừa dứt. Một tia nghi hoặc liền xuất hiện sâu trong đáy mắt của Tiêu Hạc: Không hảo! Ta cảm giác được có dao động Linh lực từ phía bên ngoài. Không lẽ nào là tên tiểu tử họ Lại đó?!”
Ngô Triêu Minh nghe Tiêu Hạc nói vậy, liền bất giác thốt lên: “Nếu là vậy, không hảo, đám người Đinh sư đệ?!
Ngô Triệu Minh và Tiêu Hạc kinh ngạc, đồng thời quay phắt lại, tiến về gian chính của tòa miếu. Thấn thức non nớn của tên Tiêu Hạc nhanh chóng nhận ra mười lăm tên tinh anh của Hiệp Hưng Phái đã ngã xuống, chỉ còn Lại Thiên vừa đứng sững sau cuộc tập kích.
"Lại... Lại Thiên, là ngươi sao? Ngươi... làm sao ngươi lại?Không thể nào, đây toàn bộ đều là tinh anh của Hiệp Hưng Phái, điều này không thể nào!" Nhìn thân ảnh mang theo khí thế kinh người của Lại Thiên, thần sắc Ngô Triệu Minh hoàn toàn cả kinh trước khung cảnh này.
Tiêu Hạc đứng một bên, trong mắt cũng chợt lóe lên một tia nghi hoặc, nhưng gần như ngay lập tức đã bị một vẻ cuồng nhiệt tham lam thay thế. Gã cất giọng, thanh âm có vài phần a dua the thé:
"Ngươi? Trên người ngươi là... linh lực! Chẳng lẽ ngươi đã đột phá Linh Thể cảnh? Bốn năm trước ngươi rõ ràng chỉ là một tên hàn sinh, trên người không có lấy một tia linh khí dao động cơ mà!"
"Ha ha ha, ha ha ha, quả nhiên! Quả nhiên trên người ngươi có bí pháp tu luyện!"
Đối với lời nói của Tiêu Hạc, Lại Thiên tựa như không hề nghe thấy.
Thanh âm của Hắn không lớn, nhưng lại lạnh lẽo như hàn thiết vạn năm, xuyên qua sự yên tĩnh của đại điện, găm thẳng vào thần hồn người nghe.
"Ngô Triệu Minh."
Hắn khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua một pho tượng hung thần ác sát gần đó, đoạn lại chuyển về phía chính diện, một nụ cười châm chọc treo trên gương mặt lấm lem.
"Không, ta phải gọi ngươi, là Ngô đại ca mới đúng." Bàn tay Hắn chậm rãi nâng lên, mũi đoản kiếm đẫm máu lên chỉa về phía hai thân ảnh.
Từng lời Lại Thiên nói ra, đều phảng phất sức nặng của mười lăm sinh mạng vừa ngã xuống dưới tay mình. "Ngô Phái chủ, Tiêu sư huynh, toàn bộ việc này... chỉ để đổi lấy một bí pháp tu luyện thôi sao?"
Gương mặt Ngô Triệu Minh thoáng hiện một tia chấn kinh, nhưng lập tức bị vẻ âm trầm cố hữu che lấp đi.
Gã còn chưa kịp mở miệng, Tiêu Hạc ở bên đã rống lên một tiếng, sự tham lam và ngạo mạn trong mắt đã hoàn toàn lấn át đi vẻ kinh ngạc ban đầu. "Ngươi đi được đến đây cũng coi như có bản lĩnh. Nhưng chẳng qua cũng chỉ là một tên Linh Thể tầng một mới nhập môn! Mau thúc thủ chịu trói, giao bí pháp của ngươi ra đây!"
Lời vừa dứt, Tiêu Hạc căn bản không cho Lại Thiên thêm một chút thời gian nào.
Gã dậm mạnh chân xuống đất, chỉ nghe "rắc" một tiếng, nền đá dưới chân liền nứt ra một mảng. Thân hình gã hóa thành một đạo hắc ảnh, như tên bắn mà lao đi. Năm ngón tay co lại thành trảo, một tầng kình khí tuy mỏng manh nhưng sắc bén vô cùng đã bao phủ lấy bàn tay, chụp thẳng tới yết hầu của Lại Thiên.
Một chiêu này vừa nhanh vừa độc, mang theo phong thái vũ phu nhưng lại được linh lực của một tu sĩ Linh Thể tầng hai gia trì, uy lực không thể khinh thường.
Thấy đối phương ra tay, đồng tử Hắn khẽ co rụt lại, nhưng thân hình lại không hề né tránh hoàn toàn, mà cổ tay nhẹ nhàng lật một cái, giơ thanh đoản kiếm lên nghênh đón.
Keng!
Một tiếng kim loại va chạm chói tai vang lên. Một cỗ cự lực cuồng bạo theo thân kiếm truyền tới, chấn động ra toàn nhục thân.
Dù cùng là tu sĩ Linh Thể, nhưng chênh lệch tu vi vẫn khiến toàn bộ cánh tay phải của Lại Thiên căn buốt và tê dại, cả người không kìm được mà bị đẩy lùi về sau ba đại bước khiến hai chân Hắn cày mạnh xuống mặt đất, ma sát kịch liệt với nền đá cứng rắn, kéo lê ra hai vệt dài tóe lửa.
Cùng là Linh Thể cảnh, cùng chung một doanh phái, cùng chung một sát luyện. Vậy thì lấy võ công đấu võ công, lấy linh lực chọi linh lực.
Chênh lệch cảnh giới tuy có, nhưng kinh nghiệm sinh tử thực chiến của Hắn so với Tiêu Hạc cũng không kém! Hơn nữa hắn còn có những thân pháp của Trấn Âm chi luyện.
Thấy một chiêu đã chiếm được thượng phong, Tiêu Hạc càng thêm đắc chí, khóe miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn. Gã xoay người, thuận thế mượn lực, một cước kình lực mười phần đã quét ngang tới.
Mũi chân tựa như một cây roi thép, mang theo tiếng gió rít gào, không cho Lại Thiên nửa phần cơ hội thở dốc.
Nhưng Lại Thiên nào có chút nao núng.
Thân hình Lại Thiên lại khẽ lượn một cái như chiếc lá khô trong gió, hiểm lại càng hiểm mà lách qua cú đá trí mạng kia chỉ trong đường tơ kẽ tóc.
Luồng kình phong bá đạo sượt qua vạt áo, khiến nó bay phấp phới. Chớp lấy thời cơ Tiêu Hạc còn chưa kịp thu chân, Lại Thiên đã tiến lên một bước, một quyền đơn giản trực diện, không một chút hoa hoè hoa sói, nện thẳng vào khoảng trống trước ngực đối phương.
Tiêu Hạc hừ lạnh một tiếng, trên mặt không có nửa điểm bối rối. Gã đưa một tay nhẹ nhàng gạt đi quyền của Lại Thiên, đồng thời chân trụ xoay nửa vòng, chân kia quét một đường vòng cung thấp và hiểm, nhằm thẳng vào hạ bàn của Lại Thiên.
Lại Thiên bất đắc dĩ phải thu quyền, trầm xuống trung bình tấn để nhảy lên hóa giải.
Hắn mượn luôn cỗ lực quét này làm điểm tựa, thân hình như một con quay trên không xoay tròn tại chỗ, đoản kiếm trong tay thuận thế vẽ ra một đường hàn quang sắc lẻm, chém ngược về phía cổ Tiêu Hạc.
Lần này, Tiêu Hạc lại không tránh không né. Bàn tay gã đột nhiên nổi lên một tầng quang mang màu xanh nhạt.
Đây đúng là thần thông "Cường Khí" vận dụng linh lực bao phủ tứ chi của tu sĩ Linh Thể cảnh.
Gã không cần binh khí, mà định dùng chính bàn tay đã được cường lực, quang mang chớp động của mình để cứng rắn đỡ lấy lưỡi kiếm của Lại Thiên.
Một tiếng "kééét" chói tai vang lên khi kim loại ma sát với tầng linh lực phòng ngự kiên cố. T
hanh đoản kiếm như bị một gọng kìm vô hình siết chặt, không cách nào tiến thêm được nửa phân.
Cùng lúc đó, bàn tay còn lại của Tiêu Hạc, cũng được bao bọc bởi thanh quang, đã hung hãn ấn thẳng tới ngực Hắn.
Trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch này, Lại Thiên không chút do dự buông chuôi kiếm. Hai tay Hắn chắp lại hộ ở trước ngực, ý đồ cứng rắn đỡ lấy một chưởng này.
BỐP!
Một tiếng trầm đục vang lên, cự lực như một tảng đá lớn nện vào hai cánh tay, khiến lồng ngực Hắn rung lên bần bật.
Thân ảnh Lại Thiên như diều đứt dây bay ngược về phía sau, trượt dài trên mặt đất.
Tiêu Hạc lập tức ném mạnh thanh đoản kiếm vừa đoạt được, nó hóa thành một vệt ngân quang, phá không lao tới vị trí Lại Thiên đang lùi lại.
Mũi kiếm bay đến trước, theo sát phía sau, chính là thân ảnh Tiêu Hạc đang lao đến như mãnh hổ vồ mồi.
Vừa mới chạm đất, Lại Thiên đã lập tức lách người một cái, hiểm hóc tránh được thanh đoản kiếm găm sượt qua vị trí của mình chỉ một tấc.
Không một giây ngừng lại, Hắn dồn lực vào hai chân, toàn thân Cường khí, lao thẳng về phía Tiêu Hạc đang hung hăng áp tới.
ẦM!
Hai thân ảnh hung hăng va chạm vào nhau. Một luồng sóng xung kích linh lực vô hình từ trung tâm nổ tung, cuốn sạch bụi đất và đá vụn xung quanh.
Không có binh khí, cả hai lao vào nhau bằng thứ võ kỹ nguyên thủy và tàn khốc nhất.
Quyền, chưởng, chỉ, trảo… những chiêu thức cùng một nguồn chi luyện, đã sớm khắc sâu vào xương tủy được cả hai thi triển với tốc độ làm người ta hoa mắt.
Toàn bộ thủ đoạn được tung ra hết.
Thân pháp của hai người biến ảo khôn lường, khi thì như hai bóng ma chập chờn vờn bắt, khi lại như hai đầu mãnh hổ chính diện đối đầu.
Đây đích thị xứng danh là một trận Tinh Anh chi chiến giữa hai đệ nhất nhân thủ của Hiệp Hưng Phái.
Trong một thoáng đọ quyền cước, Lại Thiên vì linh lực không ổn định bằng, quả nhiên rơi vào thế hạ phong.
Chỉ một sơ hở nửa nhịp đó, một quyền của Tiêu Hạc đã phá tan thế phòng ngự, đấm mạnh vào mạn sườn Hắn.
Một cỗ kình lực kinh hoàng đánh trúng thân thể.
Lại Thiên chỉ cảm thấy xương sườn như muốn gãy lìa, một cơn đau nhói lập tức lan ra toàn thân, hơi thở trong lồng ngực cũng tắc nghẽn lại. Thân hình Hắn kịch liệt chấn động, lảo đảo lùi lại mấy bước.
Tiêu Hạc thấy thế, trong mắt hung quang đại thịnh. Gã sao có thể bỏ qua cơ hội ngàn vàng này, một cước trực diện ẩn chứa toàn bộ uy lực, nhắm thẳng vào lồng ngực đang rộng mở của Lại Thiên, muốn một đòn kết liễu trận đấu.
Nhưng đúng vào khoảnh khắc này, đôi mắt vốn đã đỏ ngầu của Lại Thiên bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng một cách quỷ dị.
Ngay khi cú đá của Tiêu Hạc sắp chạm tới, thân ảnh Lại Thiên bỗng nhiên mơ hồ một trận, rồi biến mất ngay tại chỗ.
Một cước toàn lực của Tiêu Hạc chỉ đánh vào một tàn ảnh, kình lực đánh vào không khí tạo ra một tiếng nổ trầm đục.
Tiêu Hạc còn chưa kịp thu chân về, một luồng hàn ý thấu xương đã ập đến từ sau gáy.
Lại Thiên chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở đó, thân hình dán sát vào người gã như hình với bóng.
Tiêu Hạc kinh hãi xoay người vung chưởng, nhưng tất cả những gì gã đánh trúng chỉ là không khí.
Thân pháp của Lại Thiên quá nhanh, quá quỷ dị.
Đó chính là nhờ vào sự khổ luyện của Trấn Âm Kinh, pháp tu “phá”, “lập”, “luyện thể nhập khí” độc nhất vô nhị của Trấn Âm Kinh từ lâu vốn đã khiến căn cơ của hắn hoàn toàn vững chắc vượt xa những tên tu sĩ sử dụng những pháp tu thô kệch như Tiêu Hạc.
Hắn không công kích từ xa, mà dùng chính thân pháp để áp chế triệt để khoảng cách, biến cuộc đấu thành một màn tra tấn cận thân.
Bốp!
Một cú cùi chỏ hiểm hóc thúc mạnh vào mạng sườn Tiêu Hạc, kình lực xuyên thấu khiến gã đau đến điếng người. Gã loạng choạng, còn chưa kịp đứng vững thì một đầu gối đã hung hăng thúc vào bụng dưới.
Ực!
Tiêu Hạc tức thì cong người lại như một con tôm luộc, toàn thân kình lực dường như bị đánh tan.
Trong cơn choáng váng, gã chỉ thấy một bóng đen lướt qua, một thủ chưởng tung hiểm hóc vào bả vai sơ hở của Tiêu Hạc.
Cánh tay gã bất giác mềm nhũn rũ xuống, hoàn toàn vô lực.
Cuối cùng, không một tia thương hại, Lại Thiên xoay người, một cước quét ngang hung hãn đạp thẳng vào ngực Tiêu Hạc.
RẦM!
Cơ thể Tiêu Hạc bay ngược ra sau như một bao tải rách, hung hăng nện vào một bức tường đá rồi mới trượt xuống, nằm bất động dưới chân một pho tượng.
Gã ho ra một búng máu tươi, toàn thân co quắp, không cách nào gượng dậy.