Thời Đại Mới (Phần 1: Đông Hoa Sơ Khởi Chí)

Chương 140:



Từ lúc Lại Thiên triển khai phản công cho đến khi Tiêu Hạc gục ngã, toàn bộ quá trình bất quá chỉ diễn ra trong vòng trăm hiệp.

Ánh mắt của Hắn thậm chí không thèm đảo qua thi thể của Tiêu Hạc lấy một lần.

Thân hình Lại Thiên chậm rãi đứng thẳng, thu lại thanh đoản kiếm trong tay rồi một lần nữa chỉ về phía Ngô Triệu Minh, người duy nhất còn khả năng đứng vững trong gian đại điện này.

Trong đại điện lâm vào một cỗ tử tịch, khiến cho người ta có cảm giác hít thở không thông. Ánh mắt của Ngô Triệu Minh gắt gao nhìn chằm chằm vào thi thể co quắp của Tiêu Hạc trên mặt đất, một lát sau mới chậm rãi dời đến trên thân ảnh của Lại Thiên.

Trong khoảnh khắc đó, vẻ băng hàn trên gương mặt lão rốt cục cũng xuất hiện một tia rạn nứt, để lộ ra thần sắc cực kỳ phức tạp, có kinh ngạc, có kiêng kị, lại phảng phất một tia hối hận không dễ phát giác.

Nhưng tất cả rất nhanh liền bị lão cường hành áp chế xuống, thay vào đó là vẻ điên cuồng của một con thú bị dồn vào tuyệt cảnh.

"Hảo! Hảo hảo!" Ngô Triệu Minh từ trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ, thanh âm không còn chút phong thái đại ca nào, mà giống như một gã đổ tặc đã thua sạch cả vốn lẫn lời. "Thật không ngờ, năm đó Ngô mỗ lại có thể tự tay nuôi dưỡng ra một kẻ cường đại như vậy! Nhưng cho dù là thế nào thì hôm nay cũng phải bắt ngươi giao ra pháp tu tại đây!"

Lời vừa dứt, Ngô Triệu Minh rống lên một tiếng chói tai, khí độ cao nhân trên người nhất thời biến mất không còn một mảnh, thay vào đó là sự hung lệ của một con mãnh thú cùng đường.

Lão không hề giữ khoảng cách nữa, hai chân đột nhiên giẫm mạnh xuống nền đá, thân hình liền hóa thành một đạo tàn ảnh mơ hồ, hung hãn lao thẳng về phía Lại Thiên.

Quyền pháp của lão đi theo lộ tuyến đại khai đại hợp, mỗi một quyền đánh ra đều mang theo tiếng xé gió bén nhọn, thanh thế cực kỳ kinh người.

Nhưng Lại Thiên của giờ phút này, một kẻ phàm phu tục tử truy cầu tiên đạo bao nhiêu năm mà mãi cũng không đột phá Linh Thể cảnh như Ngô Triệu Minh sớm không phải là mối đe dọa.

Thân hình hắn chỉ khẽ nhoáng lên một cái, bộ pháp của hắn lại lần nữa bất tri bất giác đã được thi triển tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh. Thân ảnh của Hắn phiêu dật như một chiếc lá rụng trong gió lốc, lúc ẩn lúc hiện, thủy chung vẫn duy trì một khoảng cách tuyệt diệu, khiến cho những quyền phong vũ bão của đối phương toàn bộ đều đánh vào khoảng không.

Trong một sát na, Ngô Triệu Minh một quyền đánh ra quá đà, bên sườn phải tức thì lộ ra một sơ hở cực kỳ nhỏ.

Trong mắt Lại Thiên hàn quang chợt lóe. Bực này thiên tứ lương cơ, Hắn làm sao có thể bỏ qua.
Thân hình Hắn như một bóng ma lướt tới, bả vai gần như sượt qua lồng ngực đối phương. Một chưởng nhìn như tùy ý, không mang theo chút tiếng gió nào, từ một góc độ cực kỳ xảo quyệt vỗ ra.

"Phốc!"

Một tiếng trầm đục vang lên. Thân hình Ngô Triệu Minh bất giác loạng choạng lui về sau hai bước, lồng ngực truyền đến cảm giác đau nhói, khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn một trận, hô hấp cũng trở nên dồn dập. Lão đã lập tức rơi vào thế hạ phong. Trong mắt lão hiện rõ vẻ kinh nộ, lão biết rõ nếu cứ tiếp tục đấu quyền cước, người vẫn lạc chắc chắn sẽ là mình.

Ý niệm này vừa mới hiện lên, hai tay lão nhanh như điện chớp, đã từ trong ngực áo rút ra ba tấm linh phù.

Tấm linh phù đầu tiên, toàn thân đỏ rực như máu, phảng phất một luồng nhiệt khí khô nóng, được lão hung hăng ném về phía Lại Thiên. Ngón tay lão đồng thời véo thành một cái ấn quyết.

"Bạo Hỏa Phù!"

Tấm bùa vừa rời tay, liền không gió mà tự cháy, từ trong ngọn lửa giấy, một hỏa cầu to bằng đầu người liền gào thét ngưng tụ thành hình, mang theo khí thế kinh người lao thẳng tới. Nhưng còn chưa đợi hỏa cầu chạm đến người, thân ảnh Lại Thiên đã sớm mơ hồ một trận, hóa thành một đạo hư ảnh rồi tiêu tán tại chỗ. Lại Thiên đã vận "Tùy Ảnh Thân" từ khi nào, nhanh chóng né tránh được cổ bạo hỏa.

Ầm!

Hỏa cầu đánh vào không khí, nổ tung một cách dữ dội, nhiệt lãng nóng bỏng liếm lên một pho tượng chiến thần bằng đá bên cạnh, lưu lại một vệt cháy đen sì, đá vụn bắn ra tứ phía.

Động tác của Ngô Triệu Minh không hề có chút dừng lại. Thần thức của lão đã một mực khóa chặt vị trí Lại Thiên vừa hiện thân. Tấm linh phù thứ hai, mang một màu xanh lam băng hàn, được lão ném thẳng xuống nền đá phía trước.

"Băng Tán Phù!"

Linh phù vừa chạm đất, một luồng hàn khí thấu xương lập tức bạo phát ra. Mặt đất vang lên những tiếng "răng rắc" chói tai, một tầng sương lạnh màu trắng lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được điên cuồng khuếch tán ra xung quanh.

Từ bên dưới lớp băng, vô số băng trùy nhỏ như lông trâu sắc nhọn bắn ngược lên, trong nháy mắt đã tạo thành một cơn mưa tử vong.

Thế nhưng, Lại Thiên chỉ khẽ giẫm nhẹ mũi chân. Một tầng linh lực hộ thể mỏng manh bao bọc lấy cơ thể. Thân hình lại nhẹ nhàng lướt đi trên mặt băng chẳng khác nào đi trên đất bằng, uyển chuyển phiêu dật, đem từng mũi băng trùy toàn bộ né tránh.

Vô số băng trùy bén nhọn sượt qua người Hắn, nhưng ngay cả một góc áo cũng không thể chạm đến.

Thấy hai tấm linh phù liên tiếp đều không có hiệu quả, trong mắt Ngô Triệu Minh rốt cục cũng hiện lên vẻ hoảng loạn chân chính. Nhưng Lại Thiên nào có cho lão thêm thời gian. Một vệt hàn quang từ trong tay Hắn bắn ra, chính là thanh đoản kiếm kia.
Ngô Triệu Minh cắn chặt răng, trong cơn tuyệt vọng ném ra tấm bùa cuối cùng. Đó là một tấm linh phù màu xám tro, vừa xuất hiện liền tỏa ra một cỗ khí tức phòng ngự quỷ dị.

"Phù Linh Thuẫn!"

Một quang thuẫn màu xám tro hư ảo hiện ra, vừa vặn chặn lại thanh đoản kiếm đang gào thét lao tới. "Keng" một tiếng kim loại va chạm, thanh kiếm bị bắn ngược trở lại, cắm phập vào một cây cột gỗ gần đó.

Nhưng đây, bất quá chỉ là một hư chiêu.

Ngay lúc Ngô Triệu Minh vừa thầm thở phào một hơi, một đạo huyết sắc quang mang khác, đã quỷ mị bay ra từ một góc khuất mà Lại Thiên vừa lướt qua.

Chính là thanh chủy thủ di vật gia truyền của phụ thân Lại Thiên, giờ phút này toàn thân được linh lực quán chú, tỏa ra xích quang yêu dị.

Nó dễ dàng xuyên qua quang thuẫn như một cây dùi sắt nóng bỏng xuyên qua đậu hũ. "Rắc" một tiếng, tấm lá chắn vỡ tan thành quang điểm đầy trời. Mũi chủy thủ sượt qua bả vai của Ngô Triệu Minh, trong gang tấc lão đã kịp thời né được yếu hại.

Nhưng đã quá muộn. Việc liên tiếp ứng đối hai đòn tấn công đã khiến lão lộ ra sơ hở trí mạng. Thân ảnh của Lại Thiên không biết từ lúc nào đã quỷ mị áp sát tới gần. Một cước hồi toàn cực kỳ hiểm hóc, mang theo toàn bộ cự lực, hung hăng đá vào bên hông của Ngô Triệu Minh.

RẦM!

Cả người lão tựa như một bao tải rách bay ngang ra ngoài, hung hăng nện vào bức tường đá rồi rơi bịch xuống đất, phun ra một ngụm lớn máu tươi.

Nhiệm vụ cuối cùng của Lại Thiên tại Hiệp Hưng Phái, vậy mà lại kết thúc theo một cách trớ trêu như thế này.

Trong một cái chớp mắt, thân ảnh Lại Thiên đã nhoè đi, xuất hiện ngay trước mặt Ngô Triệu Minh.

Lại Thiên chậm rãi đi tới, không khí xung quanh tựa hồ đều ngưng đọng lại. Hắn cũng không làm ra hành động kề đao vào cổ uy hiếp, mà chỉ lẳng lặng đứng đó, dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, trên mặt không có lấy nửa điểm cảm xúc.

Trên tay, thanh đoản kiếm vẫn còn nhỏ xuống từng giọt máu tươi, nhưng thứ chân chính khiến người ta cảm thấy băng hàn thấu xương, lại chính là ánh mắt của Hắn.