Lại Thiên thấy cảnh này, trong lòng không còn nửa phần ý định dừng lại, lập tức xoay người, liền muốn tìm một góc khuất khác càng thêm tĩnh lặng, để diễn luyện một phen pháp quyết vừa mới có được.
Mục đích của chuyến đi dừng này chính là đề cao thực lực, hắn tự nhiên không muốn ở những chuyện vặt vãnh này mà dây dưa thêm nữa.
Nhưng hắn vừa mới bước ra được vài bước, thì từ phía sau lưng bỗng truyền đến một trận thanh âm “xào xạc” rất nhỏ, tựa như có người đang giẫm lên đám lá khô, không nhanh không chậm mà đi theo.
Bước chân của Lại Thiên khựng lại, hắn ngưng thần lắng nghe, thanh âm kia cũng lập tức dừng bặt.
Hắn khẽ nhíu mày, trong lòng có chút khó hiểu, nhưng cũng không quay đầu lại, mà nhấc chân đi tiếp.
Quả nhiên, hắn vừa mới động, thanh âm bước chân vụn vặt kia liền vang lên, như hình với bóng.
Trên gương mặt có vài phần thanh tú của hắn, thần sắc khẽ động.
Trong lòng Lại Thiên dâng lên một tia mất kiên nhẫn, rốt cuộc hắn cũng dừng bước, chậm rãi xoay người lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía nữ tử y sư phía sau.
“Vị cô nương này, cô đã thoát hiểm, vì sao còn không mau chóng về nhà, không biết cớ sao lại một mực đi theo tại hạ?” Thanh âm của hắn không cao, nhưng lại mang theo một tia xa cách không cho phép người khác nghi ngờ.
Nữ tử y sư kia nghe vậy, chẳng những không có nửa phần ý tứ lùi bước, ngược lại còn tiến lên hai bước, hướng Lại Thiên mà làm một cái vạn phúc, miệng nói: “Tiên trưởng công tử, vừa rồi chẳng phải chính ngài đã nói coi trọng tiểu nữ tử, bảo hai người kia đem ta nhường lại cho ngài đó sao. Đã như vậy, tiểu nữ tử sao dám đi ngược lại ý của ngài mà tự ý rời đi.”
Lại Thiên nghe xong lời này, không khỏi ngẩn ra một chút.
Hắn không ngờ đối phương lại có thể xuyên tạc những lời nói khách sáo lúc đó của mình, còn đem nó làm lý do để bám riết không buông.
Hắn lập tức phản ứng lại, tâm tư của nữ tử này chỉ sợ không đơn giản như vẻ bề ngoài. “Tại hạ lúc đó bất quá chỉ là kế quyền nghi để giúp cô nương giải vây mà thôi, cô nương không cần xem là thật.” Lại Thiên mặt không đổi sắc mà giải thích, “Mau chóng rời đi đi, tại hạ muốn ở nơi này tu luyện công pháp. Cô là một phàm nhân mà đứng xem ở bên, nếu bị pháp lực ảnh hưởng tới, chỉ sợ có nguy hiểm đến tính mạng.”
“Thế nhưng…” Trên mặt nữ tử y sư lộ ra một tia sợ hãi vừa đúng lúc, “Tiểu nữ tử nếu một mình trở về, vạn nhất hai tên ác nhân kia chưa đi xa, vẫn còn ẩn nấp trong bóng tối rình rập, vậy ta há chẳng phải lại rơi vào hiểm cảnh sao?”
“Vậy thì có liên quan gì đến tại hạ.” Lại Thiên không chút do dự mà cự tuyệt, thanh âm đã lạnh đi vài phần, “Tại hạ ra tay, chỉ vì cô với ta đôi bên coi như đã từng làm một cuộc giao dịch, cũng chỉ có vậy mà thôi.”
Hắn phán đoán, đối phương dây dưa như vậy, tất có ý khác, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Nói xong, Lại Thiên không thèm để ý đến nàng nữa, xoay người bỏ đi. Thế nhưng, thanh âm bước chân quen thuộc kia lại lần nữa vang lên, vẫn giữ một khoảng cách chừng vài trượng ở phía sau.
Hắn lại một lần nữa dừng lại, xoay người, hai mắt khẽ híp lại, trong đầu ý niệm vừa chuyển, quyết định thăm dò nữ tử này một phen, liền trầm giọng nói: “Vị cô nương này, cô không sợ tại hạ đột nhiên đổi ý, đem hai viên yêu thú nội đan cô vừa mới đổi được, ra tay cướp lại hay sao? Vật này đối với tại hạ mà nói, cũng không phải không có giá trị.”
Khi hắn nói chuyện, ánh mắt gắt gao khóa chặt lấy gương mặt đối phương, không bỏ qua bất cứ một tia biểu tình nào.
Y nữ nghe vậy, chẳng những không kinh hoảng, khóe miệng ngược lại còn khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: “Công tử nói đùa rồi. Nếu thật sự có ý muốn cướp đoạt, chỉ sợ cũng sẽ không đợi đến bây giờ. Huống hồ công tử thân mang thần thông, lại có lòng trắc ẩn, nghĩ rằng không phải loại người thừa nước đục thả câu.”
Lại Thiên nhíu mày càng sâu hơn. Sự khéo léo trong lời nói của nữ tử này, lại vượt xa dự liệu của hắn.
Một nữ phàm nhân nhìn như tay trói gà không chặt, lại dám một mình bước vào nơi giao dịch của tu tiên giả, bản thân chuyện này đã có chỗ cổ quái.
“Cô nương, một kẻ phàm nhân, ngược lại có mấy phần can đảm, dám đặt chân đến nơi giao dịch của đám người tu tiên chúng ta.” Hắn hừ lạnh một tiếng, “Nơi này tại hạ quả thực hữu sự muốn lưu lại tu luyện, cô mau chóng rời đi.”
“Nếu đã như vậy, vậy tiểu nữ tử xin ở nơi này chờ công tử, đợi công tử tu luyện xong, khi đó rời đi cũng không muộn.” Nữ tử y sư lại một tấc cũng không nhường.
“Cô…” Lại Thiên nhất thời không nói nên lời, nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, thấy ánh mắt nàng trong suốt, thái độ lại dị thường kiên quyết, trong lòng không khỏi âm thầm lắc đầu.
Hắn biết rõ cùng loại người tâm tư khó dò này mà tranh cãi thêm cũng vô ích, chỉ tổ lãng phí thời gian của mình.
“Được rồi, tuỳ cô.” Hắn vứt lại một câu này, liền không thèm nhìn nàng thêm một cái nào nữa.
Lời còn chưa dứt, hắn đã đi thẳng vào sâu trong mấy rặn cây khuất tầm nhìn. Sau khi tìm được một khoảng đất trống được mấy cây tiểu thụ dày đặc bao quanh, trông khá là kín đáo, hắn mới dừng bước.
Lại Thiên vỗ nhẹ vào túi trữ vật bên hông, một đạo bạch quang loé lên, một chiếc bồ đoàn gỗ liền xuất hiện trong tay, hắn tiện tay ném ra, bồ đoàn liền vững vàng đáp xuống mặt đất.
Sau khi khoanh chân ngồi xuống, hắn lại lấy ra một bản kinh thư ghi lại Thái HKhống Quyết. Linh lực khẽ truyền ra, kinh thư liền không gió mà bay, chậm rãi lơ lửng trước người hắn, đồng thời tản ra một tầng quang hoa nhàn nhạt.
Mà nữ tử y sư kia, ngược lại cũng giữ lời, sau khi bám theo đến nơi liền ở xa xa độ chục trượng tìm một gốc cây sạch sẽ ngồi xuống, hai tay ôm gối, ra một bộ dáng thật sự muốn ở nơi này chờ đợi lâu dài.
Lại Thiên căn bản cũng không quan tâm đến thân phàm nữ kia, thu hồi ánh mắt, tâm thần hoàn toàn chìm vào trong ngọc giản trước mặt. Hắn nhắm hai mắt lại, thần thức thăm dò vào bên trong, từng thiên pháp quyết khống vật tối nghĩa khó hiểu cùng các lộ tuyến hành khí đồ, liền như thuỷ triều tràn vào trong biển ý thức của hắn.
Thời gian từng chút một trôi qua. Kinh thư lơ lửng giữa không trung, thỉnh thoảng lại tự lật một trang, quang mang chợt sáng chợt tối.
Ước chừng ba canh giờ sau, đôi mắt đang nhắm chặt của Lại Thiên đột nhiên mở ra, trong mắt tinh quang loé lên rồi biến mất.
Hắn tâm niệm vừa động, vỗ vào túi trữ vật, Xích Dương Chủy liền “vèo” một tiếng bay ra, lơ lửng ở trước người.
Hắn duỗi ra một ngón tay, hướng về phía Xích Dương Dao mà điểm một cái từ xa.
Thanh Xích Dương Dao kia phảng phất như có sinh mệnh, ở giữa không trung vạch ra từng đạo lưu quang màu đỏ, khi thì như điện quang đâm tới, khi thì xoay tròn tít mù, lúc lại chém ngang một cách nhanh lẹ, quả nhiên so với việc chỉ dùng linh lực thúc giục trước kia thì huyền diệu hơn gấp mấy lần.
Lần đầu thi triển, còn cần phải dụng một tay bấm pháp quyết, từ xa dẫn động, có vẻ hơi trì trệ.
Nhưng Lại Thiên cực kỳ kiên nhẫn, một lần rồi lại một lần dựa theo chỉ dẫn của pháp quyết mà diễn luyện.
Lại qua ước chừng ba canh giờ nữa, tâm hắn niệm một cái, Xích Dương Dao đã có thể theo thần thức mà tự do xuyên qua, chỉ đâu đánh đó, không cần bất cứ một thủ thế nào phụ trợ.
Đến đây, thức thứ nhất của Thái Hư Khống Quyết này, xem như đã bước đầu làm quen.
Hắn thu công đứng dậy, phủi phủi bụi đất trên đạo bào, trong lòng khá là hài lòng. Xem ra đã đến lúc lên đường, đi đến Trường Minh thành.
Tâm thần hắn vừa định, thần thức bất giác quét qua, lại thấy nữ tử y sư kia đang tựa vào một gốc đại thụ, đầu gật gà gật gù, đã ngủ gật từ lúc nào. Lại Thiên thấy vậy, không khỏi lắc đầu cười khổ.
Hắn theo thói quen chậm rãi phóng ra thần thức, cẩn thận dò xét một lượt phạm vi mấy dặm xung quanh, xác nhận không có khí tức của tu tiên giả nào khác, trong lòng mới hơi yên tâm.
Ngay sau đó, hắn lật bàn tay, cây Hắc Huyền Côn liền xuất hiện trong tay, chuẩn bị ngự khí rời đi.