Thời Đại Mới (Phần 1: Đông Hoa Sơ Khởi Chí)

Chương 211: Liên Hoa Bạo Kiếm



Lúc này, dư ba từ “Bạo Liệt Liên Hoa” vừa mới lắng lại, khói bụi mịt mù cũng chậm rãi tản đi, trong không khí còn lưu lại một luồng khí tức nóng bỏng.

Thân hình của gã thanh niên cầm chiến chùy lúc trước đã hiển hiện.

Sắc mặt hắn có phần trắng bệch, hô hấp hơi có chút dồn dập, trên người hắn, một tầng quang tráo mờ nhạt đang che chở cho hắn được chu toàn.

Hiển nhiên một kích vừa rồi, dù đã đỡ được, cũng tiêu hao của hắn không ít pháp lực.

Chẳng đợi gã thanh niên kia ổn định lại thân hình, Lại Thiên mũi chân điểm nhẹ trên mặt đất, thân hình liền như quỷ mị lóe lên, tại chỗ lưu lại một đạo tàn ảnh mơ hồ, chính là “Vân Du Bộ”.

Cùng lúc đó, cổ tay phải hắn khẽ lật, Xích Vương Đao đã nằm trong tay, ngay sau đó bỗng ném mạnh lên trời cao, đoản đao hóa thành một đạo hồng quang, trong nháy mắt đã chìm vào giữa tầng mây, không thấy tăm hơi.

Mà năm ngón tay trái của hắn thì thuận thế giương ra, hướng về mặt đất trước ấn xuống, mấy đạo linh lực ti ti gần như không thể thấy được liền lặng yên không một tiếng động bắn sâu vào trong đất bùn.

Một loạt động tác này như hành vân lưu thủy, nhanh đến mức khiến người ta hoa cả mắt.

Tàn ảnh còn chưa hoàn toàn tiêu tán, chân thân của Lại Thiên đã quỷ mị xuất hiện trước người gã thanh niên ở một khoảng cách chưa đầy ba thước.

Hắn không hề suy nghĩ, một thức “Vô Côn Định Thể” hung hãn tung ra, quyền phong gào thét, nhắm thẳng vào mặt đối phương.

Thế nhưng, một côn này khi giáng lên quang tráo hộ thể của đối phương lại chỉ phát ra một tiếng “bụp” trầm đục.

Một luồng lực phản chấn cường hãn theo nắm đấm cuộn ngược trở lại, khiến cả cánh tay Lại Thiên tê rần, mà quang tráo của gã thanh niên kia cũng chỉ rung động mấy cái, vậy mà không hề có dấu hiệu vỡ tan.

Lại Thiên không chút do dự, hắn mượn luồng lực phản chấn này phiêu thân lùi lại, trong nháy mắt đã kéo dãn khoảng cách ra hơn mười trượng.

Hắn ổn định thân hình, cổ tay run lên, đem toàn bộ số linh lực không còn lại bao nhiêu trong cơ thể truyền vào cánh tay, rồi đột ngột ném mạnh trường côn về phía gã thanh niên.

Hắc Huyễn Côn mang theo tiếng xé gió bén nhọn, hóa thành một đường hắc tuyến, bắn thẳng đến gã.

Cũng chính vào lúc này, bàn tay trái của Lại Thiên vốn vẫn buông thõng bên người bỗng giật mạnh về sau!

Chỉ nghe “xoạt xoạt” mấy tiếng, năm sợi linh lực đã chôn sẵn từ trước bỗng từ mặt đất bạo khởi, như năm con linh xà trong nháy mắt quấn chặt lấy tứ chi và eo lưng của gã thanh niên, khiến động tác của hắn đột ngột khựng lại.

“Muốn chết!” Gã thanh niên kia trước là kinh hãi, sau liền giận dữ quát lên một tiếng, hộ thể cương khí đột nhiên trướng mạnh, mấy sợi linh lực kia liền “bốp” một tiếng mà đứt đoạn.

Nhưng khoảnh khắc trì hoãn này, đối với Lại Thiên mà nói, đã là quá đủ.

Gã thanh niên vừa mới giãy khỏi trói buộc, Hắc Huyễn Côn đã mang theo thế vạn quân ập đến trước mắt.

Hắn chỉ có thể bắt chéo hai tay, thúc giục toàn thân pháp lực để cứng rắn chống đỡ.

“Keng!” một tiếng vang thật lớn truyền đến.

Hắc Huyễn Côn bị chấn bay đi rất xa, mà gã thanh niên Luyện Khí trung kỳ kia cũng bị cự lực của một côn này chấn cho lảo đảo lui lại mấy bước, sắc mặt vốn đã trắng nay lại càng trắng thêm ba phần, hiển nhiên cũng chẳng dễ chịu gì.

Mà đây, chính là sự ăn ý không cần lời nói giữa Lại Thiên và bạch y nhân Trác Vân Khải.

Chuỗi thế công vừa rồi của Lại Thiên, nhìn như mãnh liệt, thực chất chỉ là để tranh thủ một khoảnh khắc ngắn ngủi cho đồng bạn thi pháp.

Quả nhiên, ngay khoảnh khắc gã thanh niên bị đẩy lui, Trác Vân Khải vẫn luôn lượn lờ bên ngoài chiến trường, bản mệnh thần thông của hắn dường như đã chuẩn bị xong xuôi.

Chỉ thấy hắn một tay bắt quyết, miệng lẩm nhẩm hữu từ.

Năm đóa liên hoa trắng muốt không tì vết từ hư không hiện ra, bày thành thế ngũ giác vây khốn gã thanh niên ở chính giữa, chậm rãi xoay tròn, triệt để phong tỏa mọi đường lui của gã.

Ngay sau đó, tại vị trí trận nhãn của năm đóa sen, mỗi nơi lại lơ lửng một thanh phi kiếm có kiểu dáng khác nhau, thân kiếm rộng bản.

Liên Hoa Bạo Kiếm Trận đã thành hình.

Trong mắt Trác Vân Khải hàn quang lóe lên, kiếm quyết dẫn động.

Trong khoảnh khắc, bên trong kiếm trận, hư ảnh đóa sen tầng tầng lớp lớp, vô số cánh hoa quyện lấy kiếm khí sắc bén vô song, từ bốn phương tám hướng hướng về gã thanh niên trong trận mà cắn xé.

Nhất thời, tiếng nổ vang dày đặc không dứt bên tai, quang ảnh loạn xạ, sát khí tứ phía.

Gã thanh niên thân ở trong trận, trái đỡ phải hở, quang tráo hộ thể dưới những đợt công kích liên miên không dứt điên cuồng lóe lên, rất nhanh đã phát ra tiếng “rắc rắc” tựa như không thể chịu đựng nổi, trên người cũng theo đó mà xuất hiện thêm mấy vết thương sâu tới thấy xương, máu tươi phun trào.

Ước chừng sau nửa nén hương, thấy uy năng của kiếm trận sắp cạn kiệt, khí tức của gã thanh niên trong trận cũng đã suy yếu đến cực điểm.

Đúng lúc này, một đạo hồng quang chói mắt đến cực hạn từ trên trời cao đột nhiên giáng xuống, tốc độ của nó nhanh đến mức phảng phất như bỏ qua khoảng cách không gian.

Chính là thanh Xích Vương Đao đã bị Lại Thiên ném lên không trung lúc trước.

Đạo hồng quang kia không gặp chút trở ngại nào mà nhắm thẳng vào đỉnh đầu gã thanh niên.

Một khắc sau, luồng sát lực đậm đặc đến cực hạn dường như đã tìm được nơi để trút bỏ, đột nhiên hóa thành kình lực hủy diệt thuần túy, va chạm với cơ thể gã thanh niên tạo ra một tiếng “ầm ầm” bạo phát.

Gã thanh niên thậm chí còn không kịp phát ra một tiếng kêu thảm, thân hình của hắn cùng với cả tòa Liên Hoa Bạo Kiếm Trận sắp sửa tan rã đều bị luồng sức mạnh này hoàn toàn khuấy động.

Chiêu này, chính là sát thủ giản mà Lại Thiên tự mình lĩnh ngộ ra khi tham tường “Thái Hư Khống Quyết”, gọi là Hư Diệt Lạc.

Sau tiếng nổ kinh thiên động địa, khói bụi lại một lần nữa tan hết, tại chỗ chỉ còn lại một cái hố sâu hơn lúc trước gấp mấy lần, trong hố trống không.

Giữa không trung, chỉ có một cây tiểu chùy pháp khí màu xanh lam nhạt và một chiếc trữ vật đại, linh quang đang ảm đạm lơ lửng.

Lại Thiên và Trác Vân Khải đưa mắt nhìn nhau, trong mắt cả hai đều có sự sợ hãi xen lẫn mệt mỏi, nhưng nhiều hơn cả là vẻ quyết đoán.

Hầu như cùng một lúc, cả hai cùng động.

Trác Vân Khải thân hình lóe lên, hóa thành một đạo bạch ảnh, vơ lấy chiếc trữ vật đại của gã thanh niên vừa tử trận vào trong tay.

Lại Thiên thì tay áo cuốn một vòng, thu lại toàn bộ những đoạn thủ cấp của con ngô công độc trong chiếc hos cách đó không xa.

Xong việc, hai người không nói thêm một lời nào, thậm chí một ánh mắt giao lưu cũng không có, liền cực kỳ ăn ý mà thân hình lóe lên, hóa thành hai đạo độn quang, bắn về hai hướng hoàn toàn trái ngược nhau.

Lại Thiên thi đạp Nguyệt Ảnh Bộ tẩu tán, thân hình ở tầm thấp hóa thành một đạo hư ảnh nhàn nhạt, chỉ vài lần chớp lóe đã biến mất nơi chân trời, tốc độ của hắn vậy mà còn nhanh hơn trước.

Tuy nhiên, ước chừng năm canh giờ sau, Lại Thiên đang trên đường phi độn với tốc độ cao trên bầu trời hoang dã bỗng nhiên nhíu mày.

Hắn dừng thân hình, lơ lửng giữa không trung, trong mắt chợt lóe lên tia nghi hoặc.

Hắn phát hiện ra mình chẳng biết từ lúc nào đã bay về Cô Phong Cốc, hướng Nhiếp phủ, đây vốn không phải dự định của hắn, phảng phất như trong cõi u minh có một loại sức hút nào đó.