Thời Đại Mới (Phần 1: Đông Hoa Sơ Khởi Chí)

Chương 212: Hồi Nhiếp Phủ



Suy ngẫm một lát, cuối cùng hắn vẫn thuận theo cảm giác này mà tiếp cận Nhiếp phủ.

Khi hắn đáp xuống một góc khuất gần Đông môn của Nhiếp phủ, lần này, hắn không hề thận trọng thăm dò như mọi khi.

Trên người hắn đổi nhanh thành bộ trang phục của hộ vệ Hầu phủ, thân hình lóe lên, liền như một chiếc lá rụng không trọng lượng, nhẹ nhàng lướt qua bức tường cao, lẻn vào trong phủ.

Hắn dựa vào trí nhớ, quen đường quen lối mà len lỏi giữa các gian trạch viện, cuối cùng tìm đến một gian nhà nhỏ hẻo lánh nằm ở góc phía Bắc, trông như đã lâu không có ai ở.

Đẩy cửa bước vào, một mùi ẩm mốc đã lâu xộc thẳng vào mặt.

Đồ đạc trong nhà bài trí đơn giản, trên bàn ghế đều đã phủ một lớp bụi dày, rõ ràng đã hoang phế từ lâu.

Lại Thiên lại chẳng hề để tâm đến điều này, hắn trở tay đóng cửa lại, tiện tay từ trong trữ vật đại lấy ra một chiếc bồ đoàn, đặt ở giữa nhà, liền trực tiếp khoanh chân ngồi xuống, hai mắt nhắm lại, bắt đầu điều tức trị thương.

Trận đại chiến vừa rồi, tuy cuối cùng đã diệt sát được cường địch, đoạt được trọng bảo, nhưng bản thân hắn pháp lực tiêu hao cực lớn, còn bị một chút nội thương, cần gấp rút hồi phục.

Vậy mà lại chọn cách ẩn thân ngay tại Nhiếp phủ trông có vẻ nguy hiểm nhất này, hành động này cũng có thể coi là lá gan không nhỏ.

Sáu tháng sau.

Chẳng dài chẳng ngắn.

Đối với lục lục phàm nhân mà nói, có lẽ đã là đông qua xuân tới, bốn mùa thay đổi .

Nhưng đối với tu sĩ quanh năm suốt tháng thổ nạp tu luyện, chẳng qua chỉ là một cái khảy tay trong lúc bế quan đả tọa.

Trường Minh thành, bắc giao, bên trong một thương điếm, xe ngựa như nước, tiếng người huyên náo, bày ra hết thảy sự phồn hoa cùng náo nhiệt của tu giới.

Ngay trong dòng người huyên náo này, thân ảnh một gã thanh niên có vẻ đôi chút lạc lõng.

Người này khoác trên mình một kiện áo choàng màu đen rộng lớn, đem toàn bộ thân hình cùng đầu mặt che đậy kín kẽ, lúc đi lại, vạt áo rộng lớn lẳng lặng lướt qua trên mặt đất, chưa từng cuốn theo một hạt bụi trần.

Kẻ khác lướt qua, chỉ có thể liếc thấy được cái cằm góc cạnh rõ ràng dưới vành mủ trùm của hắn, cùng với một đôi môi đang mím chặt, toát ra vài phần kiên nghị cùng lãnh đạm không thuộc về lứa tuổi này.

Hắn mục bất tà thị xuyên qua đại sảnh tầng một của một kỹ điếm, đối với những gã tiểu nhị đón đưa cùng đám thương cổ mặt mày hồng hào kia đều làm như không thấy.

Bước chân hắn không nhanh không chậm, đạp lên cầu thang gỗ dày chắc, phát ra những tiếng "cộp, cộp" trầm đục khẽ khàng, đi thẳng lên một tầng, lại lên tầng hai, mãi cho đến cửa thang lầu tầng ba mới dừng bước.

Nơi đây hiển nhiên thanh tĩnh hơn đôi chút.

Vừa mới đặt chân lên, liền có hai nữ tử đã sớm chờ đợi ở đây nghênh đón.

Hai nữ tử này đều mặc khinh sa mỏng manh, dáng người yêu kiều, trên mặt treo nụ cười ngọt ngào đầy chuyên nghiệp, một trái một phải, liên bộ khẽ dời mà ghé sát vào, tựa hồ định đỡ lấy hắc bào nhân tiếp tục tiến về phía trước.

Hắc bào nhân dừng bước, cũng không nhìn hai nữ tử kia, chỉ từ dưới đấu bồng phát ra một giọng nói có phần khàn khàn: "Hai ngươi tới đây là được rồi, lui ra cả đi."

Thanh âm lại mang một cỗ khí tức không cho phép nghi ngờ.

Hai nữ tử nghe vậy, trên mặt tuy không khỏi thoáng qua một tia kinh ngạc, nhưng hiển nhiên được huấn luyện vô cùng tốt, không dám hỏi nửa lời, chỉ ngoan ngoãn khom người hành lễ, rồi lặng lẽ lui ra sau, chia nhau đứng ngoài cửa một gian nhã phòng, rũ tay hầu hạ, nghiễm nhiên trở thành hai gã hộ vệ tận tụy.

Mãi cho đến lúc này, hắc bào nhân mới chậm rãi bước vào gian nhã phòng kia.

Nhã phòng này bài trí có chút kỳ quái, bốn bề thông suốt, ngay cả một tấm rèm cửa sổ cũng không có, cảnh trí trong ngoài không sót một thứ gì, dường như trong mắt chủ nhân nơi đây, căn bản không cần bất cứ sự che đậy nào.

Từ đây có thể thấy toàn bộ thương khung bên trên, phố thị bên dưới.

Hắn lật tay kéo mũ trùm trên đầu ra sau, cuối cùng lộ ra một khuôn mặt thanh tú mà mang vài phần lãnh tuấn.

Người này, chính là Lại Thiên.

Bên trong nhã gian, một gã bạch y nhân đã sớm an tọa, chính là Trác Vân Khải kia.

Chuyện nói ra thì dài.

Ngày đó sau khi săn giết Độc Ngô Công, Lại Thiên liền trở về Nhiếp phủ, một mặt điều dưỡng thương thế, một mặt thì cẩn thận nghiên cứu mấy món chiến lợi phẩm thu được, ích lợi không nhỏ.

Nhưng trong lòng hắn, cái tên Trác Vân Khải vẫn luôn giống như một cây gai nhỏ, găm ở nơi đó, khiến hắn không cách nào hoàn toàn an tâm.

Một kẻ có thể biết rõ ràng thân phận của mình, lai lịch của y tuyệt sẽ không đơn giản như lời y nói.

Vì lẽ đó, hắn từng bỏ ra chút công phu âm thầm dò xét, ngược lại cũng chứng thực được đối phương nói không ngoa, người này quả thật xuất thân Trường Linh Tiểu viện.

Tuy nhiên, kẻ này dường như cực kỳ cảnh giác, có lẽ đã phát giác được sự dò xét của Lại Thiên, Lại Thiên bên này còn chưa có hành động gì thêm, đối phương đã ngược lại thông qua một kênh bí ẩn nào đó, truyền đến cho hắn tín hiệu gặp mặt tại đây hôm nay.

Thủ đoạn này, khiến Lại Thiên trong lòng lại đánh giá y cao thêm vài phần.

Vì để triệt để làm rõ đối phương rốt cuộc làm thế nào biết được nội tình của mình, cũng như sau lưng y đến cùng có mưu đồ gì, chuyến này, hắn không thể không đến.

Giờ khắc này, thấy Lại Thiên bước vào, Trác Vân Khải thần sắc không đổi, vẫn là một bộ dáng thong dong không vội.

Trên chiếc bàn bên cạnh y, lẳng lặng đặt ngang một thanh trường kiếm quen thuộc còn trong vỏ, vỏ kiếm cổ phác, nhìn không ra danh đường đặc biệt gì, vậy mà lại là Liên Hoa Bạo Kiếm.

Chỉ là ánh mắt y nhìn về phía Lại Thiên, cùng với khóe miệng hơi nhếch lên kia, không hề che giấu mà toát ra một cỗ khí thế cao cao tại thượng thẩm thị cùng ngạo khí.

Lại Thiên đối với điều này làm như đã quá đỗi quen thuộc, đi thẳng đến ngồi xuống đối diện y, thần sắc bình tĩnh, phảng phất như chỉ đến đây uống một chén trà mà thôi.

Trác Vân Khải thấy vậy, nét cười như có như không nơi khóe miệng dường như lại đậm thêm một phần.

Y nhấc ấm trà men xanh trên bàn lên, trước tiên rót đầy chén trà rỗng trước mặt mình, kế đó lại nhấc một chiếc chén rỗng sạch sẽ khác, cũng rót đầy trà xanh biếc, sau đó khuất chỉ bắn ra, chén trà kia liền vững vàng vô thanh lướt qua mặt bàn, không nặng không nhẹ dừng lại ngay trước mặt Lại Thiên.

Lại Thiên mặt không biểu tình, rất tự nhiên đưa tay ra, nâng chén trà lên, đưa đến bên môi, khẽ nhấp một ngụm.

Trà nước ấm nóng, vào miệng hơi chát, sau đó ngọt dần, là loại trà lá thượng hạng của thế gian phàm tục.

Nhã gian chi nội, đàn hương lượn lờ.

Trác Vân Khải thấy người tới đẩy cửa bước vào, bèn buông chén trà men xanh trong tay xuống, đáy chén chạm vào mặt bàn phát ra một tiếng "cạch" nhẹ.

Hắn khẽ mỉm cười, cất tiếng trước: "Lại đạo hữu, ngươi rốt cuộc cũng đã tới."

Lại Thiên, thần sắc hắn vẫn bình tĩnh như nước.

Ánh mắt của hắn cuối cùng mới rơi xuống người Trác Vân Khải, đồng tử khẽ co rụt lại một thoáng, nhưng rồi lập tức khôi phục như cũ.

"Trác đạo hữu," Lại Thiên cất giọng bình thản, "Xem ra ngươi đã đột phá đến Luyện Khí trung kỳ, lợi hại có thừa. Nhàn thoại không cần nhiều lời, trước khi bàn đến chính sự, không biết Trác đạo hữu đã mang thứ tại hạ cần đến đây chưa?"

Trác Vân Khải nghe vậy, ý cười trên mặt càng thêm đậm.

"Tất nhiên rồi," hắn lúc này mới chậm rãi nói, "Mười cỗ nhục thân của hạ giai linh thú Huyết Độc Thử, cùng với hai mươi con Huyết Linh Thạch Trùng còn sống. Mười cân Ngưu Cốt Quả và chín lượng Hoạt Huyết Liên. Vật này xuất từ tư khố của Trường Minh Tiểu viện, tại hạ cũng phải tốn không ít công phu mới tìm được chủng loại mà đạo hữu yêu cầu. Bất quá, hàng thượng phẩm với thành sắc bực này, tổng cộng tính ngươi bốn viên linh thạch."

Lại Thiên nghe xong báo giá, lông mày khẽ nhíu lại một cách không dễ phát giác.

"Bốn viên thì đắt quá," hắn lắc đầu, giọng điệu không cho phép phản bác, "Lúc trước tại hạ không hề yêu cầu phải có kèm nội đan, ba viên linh thạch là công đạo nhất."

Trác Vân Khải dường như đã liệu được hắn sẽ nói vậy, bật cười ha hả: "Nhân vật từng xông pha giang hồ phàm tục xem như có khác, tính toán thật là tinh tường. Thôi được, hôm nay Trác mỗ cứ xem như một viên linh thạch này, coi như là Trác mỗ mời ngươi uống trà vậy."