Trác Vân Khải đổi giọng, ánh mắt mang theo vài phần dò xét, dường như vô tình nói tiếp: "Bất quá, Lại đạo hữu chỉ là một tán tu, lại có được thân gia bực này, cũng khiến tại hạ có chút bất ngờ. Không hổ là nhân vật phong vân năm đó có thể khuấy động cả Đông Diêu thành a."
Bàn tay đang nâng chén trà của Lại Thiên khựng lại giữa không trung một thoáng, rồi lại như không có chuyện gì đưa lên miệng, khẽ nhấp một ngụm, dùng ngữ khí bình thản.
"Được rồi, giao dịch trước đi."
Hắn lật bàn tay, ba viên tinh thạch lấp lánh linh quang nhàn nhạt liền xuất hiện trên bàn, "Đây là ba viên linh thạch."
Trác Vân Khải thấy vậy cũng không nói nhiều, phất tay áo một cái, một chiếc túi trữ vật màu xám tro liền bay đến trước mặt Lại Thiên.
Lại Thiên chỉ khẽ nhắm mắt, phóng ra một luồng thần thức thăm dò vào trong, nhanh chóng quét qua một lượt rồi gật đầu.
Cùng lúc đó, ba viên linh thạch trên bàn cũng tự động bay về phía Trác Vân Khải.
Giao dịch đã xong, nhưng không khí lại chẳng vì thế mà hòa hoãn.
Trác Vân Khải cất linh thạch đi, ngón tay gõ nhịp trên mặt bàn, ra vẻ tùy ý hỏi: "Trác mỗ có chút tò mò, Lại đạo hữu cần nhiều nhục thân linh thú như vậy, không biết là để làm gì? Nhìn những chủng loại này, dường như có chút đặc thù, thậm chí... còn mang theo vài phần tà môn."
"Trác đạo hữu không nên quá tò mò chuyện của người khác." Giọng Lại Thiên lạnh đi ba phần, "Ngược lại, tại hạ phải hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc là ai, tại sao biết rõ quá khứ của Lại mỗ ta như vậy?"
"Thôi, thôi," Trác Vân Khải xua tay, dường như không muốn dây dưa thêm về chuyện này, "Nếu đạo hữu đã có thắc mắc, vậy tại hạ sẽ giải đáp cho ngươi một phen, cũng chẳng phải chuyện gì to tát."
Hắn nâng chén trà, lại nhấp một ngụm, trong mắt ánh lên vẻ hồi tưởng.
"Chắc cũng khoảng bảy, tám năm về trước rồi, tại hạ có một lần theo trưởng bối sư môn đến Đông Diêu Tiểu viện du lịch, ta cũng chỉ là một tu sĩ Luyện Thể tầng mười viên mãn. Mấy vị đạo sư của tiểu viện kia, xưa nay vốn chẳng thèm để mắt đến chuyện phàm tục. Nhưng ta khi ấy lại khác, nhất quyết đòi vị tiền bối dẫn đoàn tham quan đưa đi xem qua cảnh tượng phàm trần ở Đông Diêu thành, mà chủ yếu là xem các thế lực môn phái giang hồ nơi đây. Cũng chính năm đó, động tĩnh mà Lại đạo hữu ngươi gây ra ở Đông Diêu thành quả thực không nhỏ, trong giang hồ nào có ai không biết, ngươi đã có được cơ duyên thiên đại, bước lên tiên đồ."
Lại Thiên lẳng lặng lắng nghe, tâm niệm xoay chuyển không ngừng.
Những gì đối phương nói không sai một ly, chi tiết đến vậy, tuyệt không phải là chuyện nghe lỏm đơn thuần.
"Thì ra là thế. Chẳng qua chỉ là vài chuyện cũ năm xưa, không biết vì sao Trác đạo hữu đến nay vẫn canh cánh trong lòng? Huống hồ nhiều năm đã trôi qua, vậy mà vẫn có thể vừa nhìn đã nhận ra dung mạo của tại hạ."
Khóe miệng Trác Vân Khải nhếch lên một đường cong khó hiểu: "Đó là bởi vì, tại hạ và vị tiền bối kia, cũng có xem như có một mối liên hệ nhất định."
"Vị tiền bối kia?" Lại Thiên trong lòng khẽ động, hỏi dồn một câu.
Trác Vân Khải nhìn thẳng vào mắt hắn, gằn từng chữ: "Tất nhiên là... Tần... Thanh... Diệp."
Khoảnh khắc ba chữ cuối cùng được thốt ra, Lại Thiên chỉ cảm thấy trong đầu "ong" một tiếng, như bị sét đánh.
Linh lực trong cơ thể phảng phất như bị một bàn tay vô hình khuấy động, nháy mắt sôi trào, một luồng sát khí lạnh như băng không thể khống chế từ trên người hắn lan tỏa ra, cả người tựa như một con báo săn đang rình mồi, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát ra tay.
Trác Vân Khải thấy vậy, lập tức cảm nhận được sự đề phòng kia, hắn vội hạ thấp giọng, mang theo vài phần ý tứ trấn an mà nói: "Lại đạo hữu không cần phải đề phòng như vậy. Nơi này là Trường Minh nội thành, Tuần Sứ qua lại không ngớt, quy củ nghiêm ngặt. Bất luận là đệ tử tiểu viện, hay là tán tu bình thường, động thủ ở nơi đông người nhiều chuyện thế này, có khác gì tự tìm phiền phức?"
Lại Thiên cưỡng ép luồng linh lực đang cuộn trào xuống, nhưng ánh mắt vẫn sắc lẻm như dao.
"Trác đạo hữu, ngươi và kẻ đó rốt cuộc có quan hệ gì? Huống hồ tại hạ thấy kiếm pháp ngươi tu luyện, lại có vài phần tương tự với Tần Thanh Diệp kia."
Trác Vân Khải thấy hắn đã bình tĩnh lại, cũng thản nhiên thừa nhận: "Không sai, tại hạ chính là người dưới trướng của Tần Thanh Diệp tiền bối, nhưng bất quá chỉ là người nắm bắt tin tức của địa phận này, sau đó truyền về Đông Diêu cho y. Nói ra thì, ngày đó săn giết con rết độc kia, tại hạ vốn cũng định nhân cơ hội ra tay với ngươi. Dĩ nhiên, mục đích không phải để về lãnh thưởng, chỉ đơn thuần là Trác mỗ tò mò, cơ duyên mà ngay cả Tần tiền bối cũng phải để tâm, rốt cuộc là thứ gì."
Ánh mắt Lại Thiên lóe lên, đối phương lại đem cả chuyện bí mật như vậy nói ra, dụng ý của hắn khiến y nhất thời có chút không thể nắm bắt.
"Nếu đã thành thật như vậy, thái độ hôm nay của Trác đạo hữu, dường như có chút khác biệt so với lúc trước."
"Đó là lẽ dĩ nhiên," Trác Vân Khải thản nhiên nói, "Hôm đó ngươi cũng xem như đã cứu Trác mỗ một mạng, sau đó còn cùng tại hạ liên thủ chém gã tu sĩ dùng chùy kia, khiến Trác mỗ cũng thu được một khoản lợi tức không nhỏ. Hơn nữa, thực lực của đạo hữu cũng có chút khó xơi, tài lực cũng khá kinh người, Trác mỗ tự nhận không phải loại cuồng đồ vô pháp vô thiên, không muốn vô cớ rước thêm một kẻ thù. Thay vì như thế, chúng ta hà cớ gì không giống như hiện tại, hảo hảo làm vài cuộc giao dịch, có qua có lại, há chẳng phải tốt hơn sao?"
"Thì ra là vì chuyện này, nhưng Trác đạo hữu giọng điệu cũng có phần mang phong thái của vị Tần Thanh Diệp kia." sắc mặt Lại Thiên hơi dịu đi, nhưng lòng cảnh giác vẫn không giảm, "Trác đạo hữu không cần bận tâm. Chỉ là, tại hạ thực sự không muốn có bất kỳ dây dưa nào với người của Tần Thanh Diệp nữa."
"Yên tâm," Trác Vân Khải xua tay, dáng vẻ như mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay, "Thuộc hạ của Tần tiền bối đa phần đều ở lại Đông Diêu thành, những năm nay tuy cũng phái vài người ra ngoài tìm ngươi, nhưng hắn ngay cả mớ chuyện ở Đông Diêu còn lo chưa xong, thì làm sao có thể gây ra sóng gió gì ở Trường Minh này được?"
Lại Thiên nhạy bén nắm bắt được thông tin mấu chốt trong lời nói: "Ý của ngươi là, ở địa phận Trường Minh này, vẫn có khả năng còn những người khác đang tìm kiếm tung tích của ta?"
"Tất nhiên," Trác Vân Khải nói một cách thản nhiên, "Chẳng qua chỉ là vài gã tu sĩ Luyện Khí trung kỳ mà thôi, với bản lĩnh của đạo hữu, dù có đánh không lại, thì chạy vẫn thừa sức. Bất quá phải cảnh báo ngươi một việc, Tần tiền bối vừa đột phá Trúc Cơ không lâu, hiện thời đã thuộc hàng ngũ lão quái ở Đông Diêu, Thương Diêu đảo này đối với Lại đạo hữu ngươi đã không còn an toàn nữa."
Lại Thiên nghe xong, chậm rãi đứng dậy, hướng Trác Vân Khải ôm quyền một cách hờ hững.
"Trác đạo hữu lại có thể quay lưng với trưởng bối của mình để kết giao với tại hạ, chuyện này dù thế nào nghe qua cũng thấy thập phần cổ quái, càng không thể khiến tại hạ yên lòng. Giao dịch đã xong, ta cũng không ở lại lâu nữa, cáo từ."
Lời đã nói đến đây, dường như đã không còn cần thiết phải bàn thêm nữa. Trong lòng Lại Thiên ý niệm xoay chuyển, liền từ chỗ ngồi chậm rãi đứng dậy.