Thời Đại Mới (Phần 1: Đông Hoa Sơ Khởi Chí)

Chương 229: Ngũ Tâm Song Thảo



Hắn cất bước đi thẳng vào đại sảnh phủ đầy mạng nhện. Bàn ghế trong sảnh sớm đã mục nát, tỏa ra một luồng mùi ẩm mốc. Lại Thiên lại một lần nữa vỗ vào túi trữ vật, mấy đạo linh quang bay ra, rơi xuống đất thì hào quang liền tiêu tán, hiện ra một bộ bàn ghế bằng gỗ xem như còn hoàn chỉnh. Hắn phất nhẹ tay áo, một luồng kình phong vô hình cuộn lên, đem toàn bộ bụi bặm mạng nhện trong sảnh quét sạch sành sanh.

Ngay sau đó, từng cuộn từng cuộn trúc giản, cổ tịch bằng da thú từ trong túi trữ vật liên tiếp bay ra, tự động rơi xuống một cái giá sách vừa xuất hiện ở bên cạnh, sắp xếp vô cùng ngay ngắn. Chẳng qua chỉ trong chốc lát, đại sảnh vốn đã cũ nát liền được thu thập trở nên sạch sẽ ngăn nắp, trật tự. Mấy viên nguyệt quang thạch hắn tiện tay mua ở phường chợ cũng được đặt ở các góc, tản ra ánh sáng trắng nhu hòa, đem toàn bộ bên trong trạch viện chiếu rọi vô cùng sáng sủa.

Chút động tĩnh này tuyệt không bị ngoại giới phát giác ra chút nào.

Tòa “Ngưng Vực Trận” mà hắn bố trí từ trước đã đem tất cả âm thanh, ánh sáng cho đến linh lực ba động trong sân toàn bộ thu liễm lại, không để rò rỉ ra ngoài dù chỉ một tia.

Ngoài trăm trượng, một gã hộ vệ của Hầu phủ đang ngẩng đầu tu ừng ực túi nước. Ánh mắt gã tùy ý đảo qua bốn phía, tại phương hướng của khu sân viện hoang phế có dừng lại một chút. Trong tầm mắt của gã, khu sân viện kia vẫn một màu đen kịt, cùng với khu đất hoang xung quanh không có gì khác biệt. Gã thu hồi ánh mắt, không hề phát giác được bên trong sân viện đã nghiêng trời lệch đất.

Lại Thiên sau khi đã bố trí ổn thỏa động phủ tạm thời, liền bắt đầu tính toán đến việc đột phá cảnh giới.

Việc này không thể qua loa được. Trong lòng hắn hiểu rõ, từ Luyện Khí sơ kỳ đến trung kỳ, nếu chỉ dựa vào việc ngồi xuống khổ tu, cho dù tư chất không tệ, người bình thường với pháp tu thô tiển sợ rằng cũng phải cần đến mấy năm công phu. Hắn lúc này hiển nhiên không có nhiều thời gian như vậy.

Nếu đã như thế, luyện chế đan dược liền trở thành lựa chọn không thể nghi ngờ.

Hắn lật tay lấy ra hai quyển kinh thư, chính là nử tử cổ y truyền nhân Bạch Mẫn Dao đã gửi lại. Thần thức dò vào bên trong, vô số thông tin về đan phương liền tràn vào trong đại não. Dựa vào tu vi và tài lực hiện tại của hắn, các loại đan dược có thể luyện chế được chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Bất quá, từ sáu tháng trước hắn đã bắt đầu sàng lọc và tính toàn tìm kiếm các nguyên liệu cho một một tấm đan phương tên là “Ngũ Tâm Song Thảo Đan”. Dược tính của loại đan dược này hết sức ôn hòa, vô cùng thích hợp cho tu sĩ Luyện Khí kỳ dùng khi đột phá tiểu cảnh giới.

Lại Thiên bắt đầu kiểm kê tài liệu.

Trên đan phương có ghi lại, loại đan này cần đến hai loại chủ dược. Một là, bốn viên nội đan của hạ giai linh thú có thuộc tính khác nhau. Việc này đối với hắn mà nói không khó, trong túi trữ vật vẫn còn hơn sáu mươi viên nội đan các loại. Hai là, hai loại linh thảo, Ngưu Cốt Quả và Hoạt Huyết Liên. Hai thứ này, vốn là vừa đi giao dịch với tên Trác Vân Khải kia về mà có được. Ba khối linh thạch, con số không hề nhỏ, đổi lấy mười cân Ngưu Cốt Quả cùng với một lượng Hoạt Huyết Liên tương đương.

Dựa theo những gì đan phương miêu tả, một lò đan cần hao phí hai cân Ngưu Cốt Quả, hai lạng Hoạt Huyết Liên. Phân lượng như thế này nếu như thuận lợi, hẳn là có thể luyện thành ba viên đan dược.

“Một viên tự dùng, đủ để giúp ta phá tan bình cảnh Luyện Khí trung kỳ này. Về phần hai viên còn lại… ngày sau cho dù là đem đến phường thị đổi lấy linh thạch, hay là giữ lại để trao đổi vật cần thiết với các tu sĩ khác, đều là một khoản thu nhập không nhỏ.”

Tính toán đã định, hắn không còn chút do dự nào nữa.

Lại Thiên một tay khẽ phất qua túi trữ vật.

Trên phiến thanh thạch, một đạo quang mang lóe lên rồi tắt, tức thì liền xuất hiện thêm một đống vật phẩm.

Mười lăm viên yêu thú nội đan kích thước tương đương, mặt ngoài còn vương lại một tia yêu khí nhàn nhạt, sắc thái hiện ra màu xám trắng. Bên cạnh là mấy quả linh quả màu vàng đất lăn lóc, hình dạng phảng phất như xương bò, tỏa ra một cỗ thổ tinh khí nồng đậm. Cuối cùng là hơn mười đóa liên hoa to bằng bàn tay, cánh hoa đỏ tươi như máu, có thể mơ hồ thấy rõ cả kinh mạch bên trên.

Sau khi xác nhận nguyên liệu không có chút sai sót nào, hắn mới lần nữa đưa tay vào túi, lấy ra một kiện vật phẩm.

Đây là một cái tam túc đồng đỉnh dùng để luyện đan. Đan lô cao chừng ba thước, thân lò được đúc mấy đạo vân mây thô sơ, ngoài ra thì chẳng có thêm bất kỳ thứ trang trí nào khác.

Cái đan lô này là do hai tháng trước đây hắn dùng mười viên nội đan hạ giai đổi được tại Minh Thành phường thị, chẳng qua chỉ là một kiện phàm phẩm, miễn cưỡng có thể sử dụng để khai lò luyện đan mà thôi. Bất quá, đối với một gã tán tu thân như hắn mà nói, chỉ cần lò luyện không bị phát nổ giống như lần trước ở Lan Khê Quận là ổn thỏa.

“Ngưng Vực Trận” mà hắn đã bố trí từ trước, tuy phẩm giai không cao, nhưng để cách ly khí tức trong ngoài, ngăn cản thần thức dòm ngó thì cũng đã dư dả. Như vậy, cho dù luyện đan thất bại dẫn đến nổ lò thì động tĩnh cũng sẽ không truyền ra bên ngoài được.

Xác nhận hết thảy đều vạn vô nhất thất, Lại Thiên lúc này mới thu hồi ánh mắt.

Hắn khoanh chân ngồi xuống trước đan lô, đầu tiên là điều tức một lát, đợi đến khi tâm thần hoàn toàn tĩnh lặng trở lại, hắn mới vươn ngón trỏ tay phải, nhẹ nhàng bắn một cái vào cửa vào lửa dưới đáy lò.

Theo tiếng búng tay, một quả cầu lửa màu đỏ sậm to bằng nắm đấm liền bay vút vào, bên trong lò tức thì truyền ra một tiếng “bùm” trầm đục.

Thân lò bằng đồng xanh dưới sự thiêu đốt của hỏa diễm, sắc thái từ xanh chuyển thành sẫm, dần dần lộ ra sắc đỏ thẫm. Hắn đặt lòng bàn tay cách vách ngoài của đan lô chừng một tấc, cảm thụ luồng nhiệt khí nóng rực kia. Chờ cho đến khi nhiệt độ cùng thời gian gần như đã đủ, hắn mới có hành động kế tiếp.

Tay áo vung lên, mười lăm viên nội đan hạ giai liền được một luồng kình lực khéo léo đưa vào miệng lò, phát ra mấy tiếng va chạm lách cách.

Ngay sau đó, hắn cầm lấy một quả Ngưu Cốt Quả, hai ngón tay chụm lại, pháp lực khẽ phun ra, quả nhiên cứng rắn như vậy mà lại bị hắn dùng sức nghiền thành bột mịn, rắc đều vào trong lò.

Cuối cùng, hắn đem những cánh hoa Hoạt Huyết Liên kia từng phiến từng phiến tách ra, không nhanh không chậm mà cũng bỏ vào trong đó.

Cứ như vậy, bảy ngày bảy đêm lặng lẽ trôi qua.

Lại Thiên vẫn luôn khoanh chân ngồi trước đan lô, sắc mặt có chút tái nhợt, trên trán đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng. Đôi tay đang bấm pháp quyết của hắn thỉnh thoảng lại biến ảo, pháp lực rót vào đan lô cũng lúc mạnh lúc yếu, tinh chuẩn khống chế sự biến hóa của hỏa hầu trong lò.

Vào lúc hoàng hôn ngày thứ hai mươi, một luồng đan hương như có như không từ khe hở trên đỉnh lò khuếch tán ra.

Hai mắt đang nhắm nghiền của Lại Thiên đột nhiên mở bừng ra.

Hắn không chút do dự, tay phải hóa thành chưởng, vỗ mạnh một cái lên nắp lò!

"Phốc" một tiếng.

Ba đạo lưu quang màu sắc khác nhau từ miệng lò bắn vọt ra. Lại Thiên đã sớm có chuẩn bị, cổ tay khẽ lật, ba cái bình ngọc đã chuẩn bị sẵn liền xuất hiện trong tay, miệng bình nhoáng lên một cái, liền đem ba đạo lưu quang kia không sai một ly mà thu hết vào bên trong.

Hắn đem một trong ba bình ngọc đưa tới trước mắt đổ ra một viên đan dược.

Viên đan dược to bằng quả nhãn, toàn thân đỏ rực, mặt ngoài còn bao bọc một tầng linh quang nhàn nhạt. Trong hai bình còn lại, thì một viên là đan dược màu xanh biếc, còn một viên màu vàng đất, cũng đều có linh quang lấp lánh. Màu sắc khác nhau có lẽ là do sự lấn át của nội đan yêu thú mạnh yếu mà tạo nên, còn về bản chất thì đã xem như một thành công.

Hắn lấy ra một cái hộp ngọc, cẩn thận đem viên đan dược màu đỏ và viên màu vàng đất bỏ vào, lại lấy ra một tấm phù lục màu vàng nhạt dán lên nắp hộp. Một tầng linh quang yếu ớt trên bề mặt lá bùa lóe lên rồi biến mất, đem khí tức bên trong hộp triệt để phong bế lại.

Làm xong hết thảy những việc này, hắn mới đem hộp ngọc thu vào túi trữ vật.

Ánh mắt hắn rơi vào cái bình ngọc duy nhất còn lại trong tay, bên trong là viên đan dược màu xanh đang lẳng lặng nằm đó. Hắn không có lấy một tia do dự nào.

Cởi ngoại bào, lại từ trong túi trữ vật lấy ra một cái bồ đoàn đặt ở sau lưng, sau khi ngồi xếp bằng xong, hắn ngửa đầu đem viên đan dược kia trực tiếp nuốt vào trong bụng.

Đan dược vừa vào miệng liền hóa, biến thành một dòng chất lỏng ấm nóng chảy xuống yết hầu, ngay sau đó liền đột ngột bạo phát, dược lực khổng lồ trong nháy mắt xông vào tứ chi bách hài.

Thân thể Lại Thiên khẽ run lên, trong cổ họng phát ra một tiếng hừ nhẹ bị đè nén.

Hắn lập tức nhắm nghiền hai mắt, hai tay kết thành một cái pháp ấn trước người, toàn lực vận chuyển công pháp, dẫn dắt luồng dược lực cường đại kia, hướng về phía bình cảnh Luyện Khí trung kỳ mà khởi xướng xung kích, cứ như vậy tiến vào trạng thái bế quan.

Ở một góc viện, hai con ngô công kia đang nằm bò, chậm rãi gặm nhấm mấy mảnh tàn thi của đám chuột độc và thạch trùng. Lớp vỏ giáp trên lưng nó tỏa ra u quang, dường như lại to lớn và sáng hơn so với trước kia vài phần.

Tu sĩ bế quan, động trung vô tuế nguyệt.

Lại nói, tại Bắc Khải thành, cư tại địa phận rộng lớn phía đông bắc của Đông Hoa Quốc, chính là Bắc Khải Môn.

Một trận ông minh trầm muộn từ trên không trung thành trì truyền đến, thanh âm tuy không quá lớn, nhưng lại mang theo một cỗ uy áp không cách nào kháng cự, khiến cho chúng nhân dù là tu sĩ hay phàm nhân phía dưới mặt đất trong lòng không khỏi xiết chặt lại.

Đó là một chiếc pháp thuyền cực đại, toàn thân đen kịt, pha chút hoàng kim và bạch ngân, cứ như vậy lẳng lặng phiêu phù giữa không trung. Thân thuyền khổng lồ đến mức gần như che khuất toàn bộ quang mang của một đại khuôn viên quảng trường cư ngụ phía dưới. Pháp khí của tu sĩ tầm thường ở trước mặt nó, căn bản chính là hạt gạo so với thái sơn.

Một cầu tàu to lớn từ bên hông thân thuyền chậm rãi hạ xuống, kéo dài một mạch đến đỉnh lâu tháp bằng phẳng. Một đoàn người đang men theo cầu thang mà cất bước đi lên, bước chân trầm ổn, khí tức bá đạo.

Dẫn đầu là một nữ tử áo bào đen, thân hình nàng chưa động, nhưng ống tay áo rộng thùng thình phấp phới theo gió có thể nhận thấy trong không trung. Trên áo bào có dùng kim tuyến thêu lên một đồ án, nhìn kỹ, dĩ nhiên là hình dạng của một đóa Kim Lan năm cánh. Phía sau nữ tử, hai gã nam tử theo sát phía sau, hơi thở của hai người này đều hết sức nội liễm, nhưng một tia linh áp ba động thỉnh thoảng tiết ra ngoài, hiển nhiên chính là đặc trưng chỉ tu sĩ Kết Đan kỳ mới có.

Tận cùng cầu thang, trên khoang thuyền, đã có không ít Tuần sứ cao giai mặc giáp trụ chế thức đứng nghiêm chờ lệnh, ngoài ra còn có vài tên Hắc y vệ sĩ cung kính đứng hầu một bên, chính là đám tinh nhuệ của Dạ Hành Vệ.

Trong đoàn người, một gã trung niên nam tử mặc quan phục của Đông Hoa quốc đang đi song song với nữ tử áo bào đen, nhưng vẫn hết sức có ý tứ lùi lại nửa bước chân.

Đoàn người tiến vào bên trong chủ khoang của pháp chu. Ngay tại khoảnh khắc cửa khoang khép lại, tất thảy âm thanh huyên náo từ ngoại giới đều bị ngăn cách. Trần thiết trong khoang thuyền hết sức cầu kỳ, một chiếc bàn gỗ sẫm màu đầy hoa văn, cửa sổ thông thoáng, cùng với một lư hương chưa từng được đốt lên ở trong góc, sàn gỗ đen bóng nhẵn có thể phản chiếu tất thảy sự tình diễn ra trong chính khoang. Vài vị Tuần sứ cao giai tựa như tượng điêu khắc đứng phân bố sát bốn bức tường, ánh mắt tĩnh lặng, khí tức như có như không.

Nữ tử áo bào đen ung dung ngồi xuống ghế chủ vị, gã quan viên trung niên kia lại ngồi ở vị trí đối diện.

Bên trong khoang thuyền là một mảnh tĩnh mịch, chỉ có tiếng ông ông hết sức nhỏ phát ra từ trung tâm pháp trận của pháp chu khi đang vận chuyển.

Gã quan viên trung niên chủ động mở miệng trước, phá vỡ sự trầm mặc: "Đông phu nhân, ty chức vô năng. Khu vực xung quanh Nhật Miện quốc, thuộc hạ đã cẩn thận dò xét ba lượt, nhưng vẫn không có chút tung tích. Mấy vùng biển bên ngoài Hải Nam quan, cũng không hề có bất cứ thu hoạch nào."

Nữ tử được gọi là Đông phu nhân hiển nhiên là Huyền Dạ Y, nàng ta lại không hề liếc mắt nhìn gã một cái, ánh mắt chỉ dừng lại trên chén trà trước mặt. Sau một hồi lâu, nàng mới chậm rãi lên tiếng: "Mấy lão trưởng bối ở Đông gia dạo này lời ra tiếng vào ngày càng nhiều. Sự nhẫn nại của bản cung, cũng sắp đến cực hạn rồi." Thanh âm của nàng trong khoang thuyền tĩnh lặng vang lên rõ ràng một cách dị thường.

Trong lòng gã quan viên trung niên không khỏi trầm xuống, gã nhận ra, bầu không khí lần này hoàn toàn bất đồng so với hai lần trước. Gã thân hình hơi khom xuống: "Vậy lần này..."

Khóe miệng của Huyền Dạ Y khẽ nhếch lên một tia, nhưng trong cái đường cong đó lại không hề có nửa điểm ý cười. Nàng không nói thêm gì, chỉ giơ tay lên, ra một cái thủ thế với một gã Tuần sứ cao giai đang đứng ở vị trí gần nhất.

Tuần sứ kia lập tức hiểu ý, cúi mình lĩnh mệnh.

"Truyền lệnh xuống, khởi hành." Thanh âm của Huyền Dạ Y lại một lần nữa vang lên, không mang theo bất cứ một tia cảm xúc nào, "Điểm đến lần này, Thương Diêu Đảo."

Mặt boong dưới chân truyền đến một trận rung động cực nhẹ, nhưng lập tức liền ổn định trở lại. Chén trà trên bàn không hề có chút rung động, mặt nước ngay cả một tia gợn sóng cũng không có. Bên ngoài pháp chu truyền đến một tiếng phá không thật lớn, như thể có một con quái vật khổng lồ nào đó vừa xé rách không khí. Ngay sau đó, cả chiếc pháp chu bắt đầu ổn định tăng tốc, phá không bay đi về phía chân trời phương nam.