Thời Đại Mới (Phần 1: Đông Hoa Sơ Khởi Chí)

Chương 230: Gia chủ đáo



Nửa năm sau.

Trong tĩnh thất, Lại Thiên đang khoanh chân ngồi xếp bằng trên phiến bồ đoàn, pháp lực trong cơ thể cứ vậy men theo lộ trình của Trấn Âm Kinh không ngừng tuần hoàn. Quá trình vận chuyển khí tức này đã duy trì suốt vài canh giờ, ngay khi luồng pháp lực cuối cùng trong kinh mạch cũng dần dần bình ổn lại, một cỗ linh lực ba động mạnh hơn trước kia không ít, đột nhiên từ trong cơ thể hắn bộc phát ra.

Cỗ khí tức này vừa mới ly thể, liền tựa hồ như bị một loại lực lượng vô hình nào đó dẫn dắt, lại như thủy triều ngược dòng quay về, trong nháy mắt đã thu liễm hết vào bên trong, không còn tiết ra bên ngoài nửa phần.

Trên phiến bồ đoàn, Lại Thiên chậm rãi mở hai mắt ra. Nơi sâu trong con ngươi một tia tinh quang lóe lên rồi biến mất, lập tức khôi phục lại vẻ tĩnh lặng như giếng cổ.

Hắn nội thị đan điền, có thể rõ ràng cảm nhận được, pháp lực trong khí hải so với trước khi bế quan đã hùng hậu hơn không ít. Một cỗ vui mừng nhàn nhạt dâng lên trong lòng, làm cho khóe miệng hắn không khỏi khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười mỉm.

Luyện Khí trung kỳ.

Loại đột phá tiểu cảnh giới này, đối với hắn mà nói, đã là tính toán chi ly, chuẩn bị khá nhiều công đoạn, thành công là điều hiển nhiên không đáng nhắc đến. Bất quá nếu như so với những thế gia tử đệ kia, tốc độ này, dưới sự chênh lệch về công pháp cùng đan dược, sợ rằng còn phải kém hơn một bậc. Nhưng đối với pháp môn của Trấn Âm Kinh mà hắn tu luyện, có được tiến cảnh như vậy, đã tính là không chậm.

Lại Thiên đứng dậy khỏi thân, hoạt động một chút gân cốt có vài phần cứng ngắc. Ánh mắt của hắn đảo qua một vòng, phát giác trong viện đã là một mảnh tối om. Bất tri bất giác, mấy viên Dạ Minh Châu phẩm chất không cao mà hắn thuận tay mua tại phường thị, linh lực đã sớm hao hết, từ khi nào đã trở nên ảm đạm.

Hắn thấy vậy, chỉ là thuận tay khoác lên một chiếc ngoại bào, lập tức đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, một đạo pháp quyết đơn giản được đánh ra. Theo một tia pháp lực trút vào, mấy tiết điểm trận pháp ở bốn phía tiểu viện hơi lóe lên một cái, hào quang nhu hòa nhất thời bao phủ toàn bộ tiểu viện, sáng như ban ngày.

Ngay tại khoảnh khắc hào quang bừng sáng, đồng tử của Lại Thiên không khỏi co rụt lại.

Ở cửa viện, chẳng biết tự khi nào đã nhiều thêm một đạo thân ảnh.

Đó là một nữ tử, mặc một bộ cung trang màu trắng giản đơn, cứ lẳng lặng đứng ở nơi đó, phảng phất như đã chờ đợi ở nơi đây từ rất lâu.

"Lại Thiên!!"

Một tiếng quát lạnh vang vọng, âm thanh tuy lớn nhưng hoàn toàn đã bị Ngưng Vực Trận của hắn phong bế, lúc này mới không khiến cho âm thanh này truyền ra ngoài viện.

Lại Thiên chỉ cảm thấy đầu óc "ong" một tiếng, lập tức liền phản ứng lại. Hắn theo bản năng đưa tay lên gãi gãi đầu, miệng lưỡi có chút lắp bắp nói: "Nhiếp cô nương, ta… tại hạ có thể giải thích một chút."

Người tới đúng là Nhiếp Lưu Ly. Nàng ta mặt lạnh như sương lại lần nữa lạnh giọng quát: "Ngươi lá gan cũng không nhỏ, lại dám chiếm lấy tư trạch của bản cung, xem như động phủ bế quan của chính mình?!"

Lời này còn chưa dứt, trong chỗ tối tăm dưới mái hiên, hai đạo hắc ảnh như đã chực chờ sẵn, dùng tốc độ mà mắt thường khó có thể phân biệt được bắn vọt ra, nhằm thẳng mặt Nhiếp Lưu Ly mà tới. Đúng là hai con Độc Công Ngô thú sủng của hắn, chúng nó cảm ứng được khí tức căng thẳng của chủ nhân, liền tự hành phát động công kích.

Đối mặt với trận đột kích bất ngờ này, Nhiếp Lưu Ly ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc lên một cái. Nàng ta chỉ lộ ra vẻ không kiên nhẫn, nhẹ nhàng phất tay áo một cái.

Một luồng kình phong vô hình từ trong hư không sinh ra. Hai con ngô công dài lớn tới mấy trượng đang hung hăng lao đến giữa không trung, vậy mà lại như đụng phải một bức tường không khí, chỉ nghe hai tiếng "phanh", "phanh" trầm lãnh, đã bị đánh bay ngược trở ra, hung hăng nện lên bức tường viện ở phía xa rồi trượt xuống mặt đất, co rụt thành một đoàn, khẽ co giật.

Nơi lòng bàn tay Nhiếp Lưu Ly linh quang khẽ lóe lên, dường như còn có ý định bổ thêm một kích nữa.

Lại Thiên trong lòng cả kinh, thân hình khẽ động, đã che ở trước người hai con Độc Công Ngô, miệng vội hô lên: "Nhiếp cô nương, thủ hạ lưu tình... thủ hạ lưu tình..."

Hai con Độc Công Ngô lúc này cũng đã khôi phục lại vài phần thanh tỉnh, chúng lắc lắc cái đầu có chút choáng váng, sau đó cấp tốc bò đi, trốn đến phía sau lưng Lại Thiên, chỉ từ bên chân và vai hắn lộ ra hai cái đầu rết dữ tợn, cảnh giác nhìn chòng chọc vào nữ tử đối diện.

Thấy một màn như vậy, linh quang nơi lòng bàn tay Nhiếp Lưu Ly lúc này mới chậm rãi tiêu tán. Ánh mắt của nàng ta đảo qua một vòng trong sân, tựa hồ như đang kiểm tra xem trạch viện này rốt cục đã bị biến thành thứ gì.

Lại Thiên thấy vậy, lúc này mới âm thầm thở phào một hơi, ôm quyền nói: "Nhiếp cô nương, tại hạ mới đến Trường Minh thành, nhân sinh địa bất thục, nhất thời không cách nào tìm được động phủ hay nơi nào khác tu luyện thích hợp, cho nên mới bất đắc dĩ ra hạ sách này, mượn tạm toà viện tử hoang phế này của cô nương sử dụng một phen. Việc này quả thực có chỗ mạo phạm, mong… cô nương đại lượng bỏ qua."

Nhiếp Lưu Ly đối với lời nói của hắn lại hoàn toàn không để ý tới, chỉ tự mình dạo bước trong sân. Một lát sau, nàng ta cất bước đi đến bên cạnh thạch bàn mà Lại Thiên bố trí sẵn từ trước, tay áo nhẹ phất một cái, một bộ trà cụ còn hơi nóng liền từ hư không hiện ra. Nàng tự mình rót trà, khẽ nhấp một ngụm, lúc này mới chậm rãi mở miệng, giọng điệu hết sức bình thản: "Thu thập cũng coi như sạch sẽ, bày trí cũng khá chu đáo, chỉ là loại thẩm mỹ này, phẩm vị có phần quê mùa."

Nàng đem chén trà đặt xuống, ánh mắt lại một lần nữa rơi vào trên người Lại Thiên: "Xem ra ngươi quả thực có vài phần bản lĩnh. Thứ nhất, không mượn tới bất kỳ ngoại vật nào của ta trong khoảng thời gian ngắn như thế liền có thể đột phá. Thứ hai là lại chọn trúng nơi này, đúng là ổn thoả nhất tại địa phận Trường Minh này. Lại Thiên, ngươi xem như là một kẻ biết tính toán."

"Nhiếp cô nương quá khen rồi, tại hạ chẳng qua chỉ là chút trò vặt mà thôi, huống hồ còn có nhiều chỗ đắc tội, việc này còn mong cô nương không nên tính toán."

"Có thể." Nhiếp Lưu Ly trả lời vô cùng đơn giản trực tiếp, "Nếu đã như vậy, giao dịch giữa chúng ta, ngươi liền không có đường hối hận. Lần trước, ngươi nhìn trộm bản cung, lần này, ngươi lại mượn địa phương của Nhiếp phủ để đột phá tu vi. Khoản nợ này tính toán lại, thì chẳng phải là ngươi đã chiếm hết tiện nghi rồi sao."

"Việc này tại hạ đã sớm suy tính cẩn thận, đến ngày đại hôn, nhất định sẽ toàn lực tương trợ cô nương." Lại Thiên trầm giọng đáp lại.

Nhiếp Lưu Ly tiện tay vung lên, mấy đoạn thụ tâm khô cùng với mấy phiến lá cây màu ngọc bích liền xuất hiện ở trên thạch bàn. "Thụ tâm và lá cây ‘Liên Ngọc Thụ’ còn lại này, coi như là thành ý ta trả trước một phần. Đợi đến khi ngươi giúp ta thành sự, ‘Lam Diễm Linh Dịch’ kia tự nhiên sẽ giao đến trong tay ngươi, đến lúc đó, ta lại đem tung tích của Thái Linh Cơ nói cho là được."

"Hảo, cứ quyết định như vậy đi." Lại Thiên gật đầu đáp ứng.

Hắn tiến qua một bước, lại mở miệng nói: "Chỉ là tại hạ có một chuyện không rõ lắm. Với tu vi Luyện Khí hậu kỳ của cô nương, vì sao không tự mình thoát khốn, trái lại phải áp chế tu vi, đợi đến lúc Hầu gia nghênh thân mới động thủ? Lại còn muốn liên thủ cùng tại hạ, đi lấy tính mạng của Hầu Quân Duệ kia?"

Trong mắt Nhiếp Lưu Ly chợt loé lên một tia hàn quang: "Tất nhiên là toàn bộ đều vì tên Hầu Quân Duệ kia. Hắn thừa dịp ta không chú ý, đã đoạt đi một món trọng bảo của ta. Luyện thể tu sĩ của Hầu gia đối với ta không để vào mắt, nhưng ta nhất định phải đoạt lại vật đó, tiếp đó liền có thể ly khai khỏi nơi này."

"Nguyên lai là vậy. Không biết kế hoạch của cô nương là..."

"Ta hiện tại không tiện xuất đầu lộ diện. Ngươi trước tiên cầm lấy số linh thạch này, tiến vào trong thành thuê hai gã tán tu Luyện Thể viên mãn." Nhiếp Lưu Ly vừa nói, một cái túi gấm liền bay thẳng về phía Lại Thiên.

Lại Thiên đưa tay ra bắt lấy, thần thức liền theo bản năng đảo qua, sắc mặt không khỏi khẽ biến đổi, trong miệng bất giác thất thanh nói: "Bốn viên linh thạch? Nói đùa ư, mỗi người hai viên, cái giá này, có phải là quá cao rồi hay không?"

"Không cao." Nhiếp Lưu Ly nhàn nhạt nói, "Việc này vốn có vài phần hung hiểm, trả cái giá đủ cao, bọn chúng mới chịu vì ta mà bán mạng."

"Quả nhiên là phong cách hành sự của Nhiếp cô nương." Lại Thiên đem túi gấm cất đi, lại nói thêm một câu, "Bất quá, nếu tại hạ gặp phải nguy hiểm tính mạng, e rằng cũng khó có thể ở lại."

"Vậy cũng được." Khóe miệng Nhiếp Lưu Ly nhếch lên một đường cong băng hàn, "Ngươi nếu dám chạy trước bản cung một bước, ta liền không đi giết tên Hầu Quân Duệ kia nữa, mà sẽ quay sang truy sát ngươi trước."

"...Cô nương nói đùa rồi, xin mời tiếp tục." Lại Thiên chỉ biết cười khổ, đầu hơi cúi xuống đáp giọng.

"Đến ngày nghênh thân, Hầu gia sẽ có một đội hộ vệ đi theo. Hai người dẫn đầu, chính là Hầu Quân Duệ và tên tâm phúc của hắn. Đến lúc đó, ngươi chỉ cần ở trước ngoại môn tạo ra chút động tĩnh, đem sự chú ý của bọn chúng hấp dẫn tới. Ta sẽ thừa cơ giải quyết hai gã hộ vệ khác trong phủ, sau đó để cho người chúng ta trà trộn vào trong đội ngũ."

"Nếu đã như thế, vì sao không thừa cơ đem bọn chúng toàn bộ diệt trừ?" Lại Thiên có chút không hiểu hỏi.

"Ngươi bị ngốc a? Toàn bộ đều giết hết, thì còn ai hộ tống bản cung xuất cốc?" Nhiếp Lưu Ly hừ lạnh một tiếng, "Trong Cô Phong Cốc này tai mắt đông đảo, loạn chiến ở đây đối với chúng ta vô cùng bất lợi. Phải tìm một nơi hẻo lánh trên đường đến Hầu gia rồi mới động thủ, khi đó mới có thể có mười thành chắc thắng."

Ánh mắt Nhiếp Lưu Ly đảo qua gương mặt của Lại Thiên giọng điệu vẫn bình thản không đổi mà tiếp tục nói: “Ngoài ra, ngươi lập tức đi giao giúp ta một phong thư, Cô Phong Hiệp ở hướng tây nam đại lộ, phụ cận khu chợ đen.”

Nàng nói còn chưa dứt lời cổ tay đã khẽ lật một cái, một kiện vật phẩm liền được nhẹ nhàng ném tới.

Lại Thiên bất động thanh sắc giơ tay đón lấy. Hắn xòe bàn tay ra, chỉ thấy đó là một khối ngọc bội toàn thân óng ánh sắc xanh nhàn nhạt, phía trên khắc hoạ một con quái xà đang cuộn mình, vảy giáp mười phần tinh xảo.

“Lấy vật này làm tín vật, tự nhiên sẽ có người đến tiếp ứng. Sau khi giao thư xong, ngươi liền thuận thế tiến vào khu chợ đen, dùng giá cao tìm kiếm hai tên tu sĩ Luyện Thể kỳ viên mãn.”

Nói đến đây, nàng lại từ trong túi trữ vật lấy ra một vật khác, đặt ở trên bàn.

Đó là một trận bàn to bằng bàn tay, toàn thân đen kịt, nhìn không ra được làm bằng chất liệu gì, bề mặt thì khắc đầy những đường vân nhỏ dày đặc. Một tia pháp lực dao động nhược hữu nhược vô từ trên trận bàn tỏa ra có thể cảm nhận được.

“Đây là một bộ trận bàn. Ngươi đi tới khu rừng trúc phía đông đại lộ trước, trước tiên bố trí nó xuống.”

Lại Thiên đem khối ngọc bội kia thu vào trong tay áo, ánh mắt đảo qua trận bàn trên bàn, trong lòng ý niệm xoay chuyển. Hắn khẽ trầm ngâm một lát, rồi mở miệng hỏi một câu: “Tại hạ đã minh bạch. Chỉ là, đến lúc đó chỉ sợ cục diện sẽ hết sức hỗn loạn, tại hạ nên hành sự thế nào, còn xin cô nương chỉ điểm.”

Nhiếp Lưu Ly nghe vậy, khoé miệng dường như nhếch lên một chút, nhưng ý cười kia lại chẳng hề lan đến đáy mắt.

“Lại Thiên a Lại Thiên, cứ nhắc đến giao dịch với lợi lộc thì ngươi lại trở nên thông minh như thế. Sao cứ đụng đến chính sự là lại trở nên trì độn như vậy? Chuyện đến lúc đó, tất nhiên là phải xuất kỳ bất ý, trước tiên tiêu diệt đám hộ vệ kia, để tránh vướng tay vướng chân.”

Nàng dừng lại một chút, giọng nói trở nên lạnh lẽo vài phần.

“Sau đó, ngươi và hai người mà ngươi tìm đến sẽ phụ trách truy sát tên tâm phúc của Hầu gia. Ta tự nhiên sẽ ra tay, cầm chân Hầu Quân Duệ, chờ ngươi tới.”

Trên mặt hắn không có chút biểu lộ khác thường nào, chỉ gật gật đầu, đáp: “Tại hạ minh bạch rồi, cứ theo đó mà làm. Bất quá, tại hạ cũng cần một chút thời gian để chuẩn bị, không biết cô nương có thể…”

Lời của hắn còn chưa dứt đã bị Nhiếp Lưu Ly ngắt lời.

“Ngươi là ý muốn đuổi khéo ta đi sao?” Ánh mắt Nhiếp Lưu Ly lại một lần nữa dừng lại trên mặt hắn. “Làm gì có đạo lý nào khách vào nhà chủ mà lại muốn đuổi cả chủ ra như vậy?”

“Tại hạ tuyệt không có ý này.” Lại Thiên trong lòng trầm xuống, vội vàng chắp tay giải thích: “Chỉ là nam nữ hữu biệt, Nhiếp cô nương ở lại nơi đây quá lâu, tại hạ chỉ… sợ cô nương sẽ là người chịu thiệt.”

“Nam nhân thối!” Nhiếp Lưu Ly từ trong mũi hừ khẽ một tiếng, không nói thêm gì nữa, liền xoay người đi thẳng về phía cửa lớn.

Lại Thiên trong lòng đang thầm thở phào một hơi nhưng vào khoảnh khắc tiếp theo, con ngươi hắn đột nhiên co rụt lại.

Chỉ thấy Nhiếp Lưu Ly đi tới trước cửa, cũng không có động tác mở cửa nào, chỉ tùy ý phất tay áo một cái.

Trong nháy mắt, Ngưng Vực Trận mà hắn bố trí quanh phòng, tầng quang mạc có thể thấy được kia, bỗng nhiên kịch liệt run chấn lên, một cái ao hãm rõ ràng cứ thế xuất hiện ngay trên quang tráo cạnh cửa. Linh khí lưu chuyển bên trong cả căn phòng cũng vào lúc này mà xuất hiện một trận rối loạn ngắn ngủi.

Còn chưa đợi hắn từ trong kinh ngạc hoàn hồn lại, thân hình Nhiếp Lưu Ly đã đột ngột trở nên mơ hồ. Một vệt bạch quang chói mắt từ vị trí nàng đứng chợt loé lên, sau đó đột ngột co vào thành một điểm sáng cực nhỏ cứ thế xuyên qua khe cửa mà biến mất không thấy tăm hơi.

Ngay khoảnh khắc bạch quang biến mất, tầng quang mạc trận pháp vốn bị lõm vào bỗng nhiên bắn ngược trở lại, khôi phục lại như lúc ban đầu. Linh khí hỗn loạn bên trong phòng cũng lần nữa ổn định lại, thanh âm vù vù yếu ớt khi trận pháp vận hành lại một lần nữa trở nên rõ ràng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Lại Thiên ngơ ngác đứng tại chỗ, cả người không nhúc nhích, qua mấy hơi thở sau mới chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí từ trong lồng ngực. Hắn đưa tay sờ lên sau gáy, chỉ cảm thấy nơi đó một mảnh lạnh buốt. Thần thông của nữ nhân này, lại cường đạo như vậy, e rằng đối mặt với mấy Trúc Cơ sơ kỳ lão quái cũng có thể cầm chân dây dưa được một phen không chừng.