Thời Đại Mới (Phần 1: Đông Hoa Sơ Khởi Chí)

Chương 231: Cô Phong hắc thị



Sau khi đem hết thảy sự tình an bài thỏa đáng, Lại Thiên thân hình khẽ động, liền ly khai hướng về hắc thị tại Cô Phong Cốc mà đi.

Nơi này nằm ở chỗ sâu bên dưới một khe núi vô cùng chật hẹp mà lại kéo dài, hai bên là vách đá cao ngất, cơ hồ muốn khép lại ở đỉnh, chỉ để lại một khe sáng mỏng manh tựa như đường chỉ. Mà chỗ sâu dưới đáy khe núi này, chính là nơi để cho tu sĩ âm thầm giao dịch cùng nhau.

Hôm nay, đối với loại phường thị bực này, hắn cũng không còn cảm thấy có bao nhiêu lạ lẫm. Lại Thiên chỉ dựa theo lời dặn dò, đem miếng ngọc bội có văn hình bạch xà mà Nhiếp Lưu Ly tặng cho đeo ở bên hông. Hắn thay một thân hắc y gọn gàng dễ cho hành động, trên đầu đội một chiếc nón tre rộng vành, đem dung mạo của mình che giấu ở dưới bóng nón. Cách ăn mặc này, vốn là để tránh thu hút nhân gia, thế nhưng linh quang từ miếng ngọc bội bên hông lại như có như không, ngược lại có vài phần dễ khiến người ta chú ý.

Thân hình hắn vừa mới rơi xuống đáy cốc, vô số luồng thần thức mạnh yếu bất đồng đã lập tức từ bốn phương tám hướng có thể cảm nhận được đã hiển hiện trải đầy nơi đây. Linh khí ở đây hỗn tạp dị thường, hiển nhiên không phải là nơi mà hạng phàm nhân có thể đặt chân đến. Đối với những sạp hàng bày bán các loại linh thảo, khoáng thạch tầm thường, hắn cũng lười để mắt đến.

Vào hắc thị chỉ mới được một đoạn ngắn, ánh mắt của hắn, bỗng nhiên dừng lại trên một bóng người cách đó không xa.

Đó là một gã lão giả, đang khoanh chân ngồi ở trên một phiến đá xanh. Người này vận một kiện trường bào rách nát tựa như y phục của đám ăn mày, bên hông treo lủng lẳng một cái hồ lô rượu, mái tóc thì ngắn cũn cỡn không đồng đều, nhưng bộ râu lại dài đến kinh người. Phía sau lưng lão vác một túi tên lông vũ, còn trước mặt, trên một phiến đá thì đặt ngang một cây cung cực lớn. Người này cũng không có chút ý tứ thu liễm uy áp của bản thân nào, nhưng Lại Thiên dù có cảm nhận như thế nào, cũng không cách nào nhìn ra sâu cạn tu vi của đối phương.

Trên phiến đá bày biện lèo tèo vài món đồ vật, phần lớn là đầu lâu của yêu thú. Khi Lại Thiên nhìn thấy một đoạn xúc tu to khoẻ trong số đó, trong lòng hắn không khỏi động. Trên đoạn chi thể bị chặt đứt kia, vẫn còn yêu lực chưa hoàn toàn tiêu tán đang chậm rãi lưu chuyển. Chẳng lẽ, đây là xúc tu của hung thú trung giai "Bạch Sao" ư?

Ngay lúc này, đôi mắt đang nhắm hờ của lão giả kia đột nhiên mở ra, ánh mắt lướt qua dòng người tới lui, sau cùng dừng lại trên người Lại Thiên.

Lại Thiên trong lòng trầm xuống, theo bản năng liền tránh đi ánh mắt của đối phương, quay mặt sang một bên. Dọc sống lưng chỉ cảm giác lành lạnh, ngay cạnh hắn vừa vặn là một sạp hàng bán pháp khí, hắn bèn thuận thế cất bước đi tới, làm ra bộ dáng như không có chuyện gì phát sinh.

Chủ sạp là một gã trung niên, dường như đã sớm để ý đến hành động của Lại Thiên.
Lại Thiên bước lại gần, nhìn vào gã trung niên nọ rồi ho khan một tiếng, định mở miệng:

"Nơi này..."

Không ngờ gã trung niên lại nhanh hơn một bước, cất lời cắt ngang hắn: "Tiểu hữu, nơi này cũng chỉ là một khu chợ của tu sĩ chúng ta mà thôi, cần gì phải cẩn trọng như vậy chứ? Cứ tự nhiên một chút đi."

Bị người ta nói trúng tâm sự, Lại Thiên nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Gã trung niên lại liếc nhìn lão giả ở phía xa, rồi hạ thấp thanh âm nói tiếp: "Cái lão trông như ăn mày kia, đừng nhìn lão ta có bộ dạng như vậy, một thân tu vi đã đến Kết Đan sơ kỳ rồi đấy. Cũng chẳng biết là bị kích thích cái gì, cứ điên điên khùng khùng đi săn giết hàng loạt yêu thú, rồi đem đến nơi đây bán. Đáng tiếc là lão đòi giá quá cao, căn bản là không có người nào hỏi đến., hỏi đến mà không mua thì lại sợ đắc tội. Tình cảnh này, đã kéo dài suốt ba mươi năm rồi."

Đây đã là lần thứ hai Lại Thiên nghe đến hai chữ "Kết Đan", thành ra cũng không còn cảm thấy xa lạ nữa. Lại nhìn uy thế còn lưu lại trên cái xúc tua hung thú kia, trong lòng đã phán đoán được tám chín phần. Hắn chỉ nhàn nhạt đáp một câu: "Thì ra là thế. Không ngờ nơi này lại có cả tiền bối Kết Đan kỳ tới tui, quả là tại hạ lại được một phen mở mang."

"Cái này cũng không có gì là lạ," gã trung niên nói, "Trong số những cao thủ thành danh tung hoành khắp Đông Hoa đại lục, thì nhân vật từ Thương Diêu đảo chúng ta đi ra cũng chẳng phải là số ít. Nơi này, cũng xem như là địa linh nhân kiệt."

"Đa tạ lão bản đã giải thích," Lại Thiên chắp tay, "Nếu đã như vậy, tại hạ cũng đang muốn hỏi thăm một món đồ."

"Cứ nói đừng ngại."

Thật ra hắn cũng chẳng muốn mua thứ gì lắm. Ánh mắt Lại Thiên lướt qua mấy món pháp khí trên sạp, không có nhiều hứng thú. Hắn đột nhiên nhớ ra điều gì rồi từ trong tay áo lấy ra thanh chủy thủ của mình, hỏi: "Tại hạ muốn tìm một cái vỏ dao, không biết lão bản có loại nào kích thước tương tự hay không?"

Gã trung niên liếc nhìn thanh Xích Vương Chủy trong tay Lại Thiên, mày khẽ nhíu lại, rồi lập tức nói: "Ngươi...? Chuyện này không khó. Có điều, ngươi mau đem vật này cất đi đã, ở địa phương này mà để lộ ra thì không hay lắm đâu."

Lại Thiên nghe vậy, liền đem thanh chủy thủ cất lại vào trong tay áo, miệng hỏi: "Lời này của ông là có ý gì? Chẳng qua chỉ là một món pháp khí tầm thường, có gì không ổn chứ?"

"Còn nói là pháp khí tầm thường? Tiểu huynh đệ, không biết ngươi từ đâu tới, nhưng món đồ trong tay ngươi, ở cái nơi này đủ để rước họa sát thân vào người đấy."

"Nhưng rốt cuộc là vì sao?"

Gã trung niên thấy hắn quả thật không biết, bèn chuyển sang truyền âm nhập mật: "Không giấu gì ngươi, lão phu năm xưa từng là một Tuần sứ. Sau này tuổi tác đã cao, tu vi không tăng tiến, mới lui về ẩn cư, mở một tiệm pháp khí ở chỗ này. Thanh chủy thủ ban nãy của ngươi, là binh khí chế thức của Hoàng thất Cấm quân."

Lại Thiên trong lòng cả kinh, cũng dùng thần niệm đáp lại: "Cấm... Cấm quân ư?"

"Ngươi ngay cả chuyện này cũng không biết?"

"Đây chỉ là vật gia truyền. Tại hạ quả thực là lần đầu tiên nghe nói."

"Bất quá," gã trung niên tiếp tục truyền âm, "Thanh chủy thủ này của ngươi đã được cải biến không ít, uy lực sát thương tựa hồ đã mạnh hơn không chỉ một bậc. Nhưng hình dáng của nó, cuối cùng vẫn không thoát được cái bóng của chủy thủ Cấm quân. Tu sĩ bình thường dĩ nhiên là nhìn không ra, nhưng lão phu năm đó từng có may mắn tiến vào đô thành Nam Kinh quan sát một lần, cho nên mới có thể nhận ra được đại khái."

"Nguyên lai là thế." Lại Thiên trong lòng thầm nhủ một tiếng.

Lão bản trên mặt hiện ra một tia tiếu dung, liền mở miệng nói: "Chẳng hay, lão phu nơi này lại vừa vặn có một chiếc vỏ bao cho chủy thủ của Tuần Sứ phổ thông. Bất quá vật này cũng đã qua một phen cải biến, trở nên kiên cố dị thường, ngoại hình cũng biến hóa không nhỏ. Dùng để áp chế sát lực thì hiệu quả vô cùng tốt, lúc rút đao xuất thủ cũng hết sức thuận tay, cơ hồ không có chút khác biệt nào so với khi không có vỏ bao. Cũng coi như tương xứng với thanh đoản nhận này của tiểu hữu huynh đệ."

Vừa nói, lão vừa từ dưới quầy hàng lấy ra một chiếc vỏ bao màu chàm. Bề mặt vỏ bao được dùng mấy sợi tơ bạc uốn lượn thành các đường vân tinh tế, bao quanh một đoá kim lan đã được biến tấu thành nhiều cánh.

"Vật này, hai khối linh thạch." Lão bản báo ra giá cả.

"Hai khối linh thạch?" Lại Thiên bất chợt nhướng mày. "Lão bản, chẳng lẽ đây là nguyên do ngài mới rồi lại khách khí sảng khoái đến vậy hay sao."

"Tự nhiên tự nhiên a." Lão bản cũng không chút nào che giấu. "Mở miệng mới có tài lộc. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, lãp phu cũng coi như đã báo cho tiểu hữu một tin tức trọng yếu, chẳng lẽ không đáng giá chút vật ngoài thân hay sao hắc hắc."

Lại Thiên lắc đầu, miệng lại kêu khổ: "Lão bản tính toán thật là tinh diệu. Nhưng hai khối linh thạch vẫn là quá mức cao. Tại hạ xuất ra giá một khối linh thạch, cộng thêm một viên yêu đan của linh thú sơ giai, như này thế nào?"

"Thế này thì lại có chút ít ỏi rồi." Lão bản chép miệng một tiếng. "Tiểu tử nhà ngươi, sao lại hà tiện đến thế."

"Vậy thì hai viên yêu đan. Nếu được lập tức thành giao." Lại Thiên khi luận về tài vật luôn không chút nhượng bộ, "Lão bản, ngài nghĩ linh thạch từ trên trời rơi xuống sao? Tại hạ bất quá cũng chỉ là một gã tán tu Luyện Khí, một khối linh thạch đối với ta giá trị ra sao, lão tiên sinh chẳng lẽ lại không biết?"

"Được, được, thôi hảo." Lão bản cuối cùng cũng gật đầu. "Hai viên yêu đan, một khối linh thạch, thành giao!"

Lại Thiên phất tay áo, đem vỏ bao thu vào trong ngực, tiện đà lại thuận miệng hỏi thêm một câu: "Lão bản, ngài có biết nơi nào tìm được loại tu sĩ nhận thù lao làm việc không? Sự tình này nghe có chút cổ quái, nhưng tại hạ quả thực có nhu cầu này."

"Cái này..." Lão bản trầm ngâm một lát rồi mới mở miệng, "Ngươi có thể đến Hành Lệnh Các ở cốc khẩu xem thử. Chứ ở trong chốn mấy chốn chợ đen này thì tuyệt đối không có khả năng."

"Hành Lệnh Các? Đó là địa phương nào?" Lại Thiên hỏi.

"Nhìn bề ngoài mà nói, đó là một nơi tương tự như dịch quán. Nhưng trên thực tế, tu sĩ có thể đến đó lĩnh thủ công huân lệnh bài, cứ vào nhiệm vụ trên lệnh bài mà hành sự, sau khi sự tình hoàn tất liền có thể quay về đổi lấy thù lao. Loại hình nhiệm vụ cũng không ít, săn giết yêu thú, tìm kiếm linh thảo, luyện chế đan dược, vẽ vời phù lục, thậm chí ngay cả chuyện giết người ghi công cũng có."

"Giết người cũng được sao?" Lại Thiên nghe đến đây, trong mắt chợt lóe lên một tia tinh quang, "Thật có chút ý tứ. Nếu đã như vậy, tại hạ không ở lại lâu."

Lời vừa dứt, Lại Thiên liền xoay người rời đi.

Hắn vừa đi được mấy bước, trong đầu còn đang tính toán về sự tình Hành Lệnh Các, sau lưng lại thình lình truyền đến một luồng kình phong cực nhẹ. Hắn cơ hồ là theo bản năng thân hình bỗng nhiên hạ thấp xuống, đồng thời đột ngột xoay người, tay phải đã đặt trên chuôi của chủy thủ trong tay áo.

Thế nhưng, đập vào mắt hắn lại là một tiểu hài đồng.