Thời Điểm Đẹp Nhất Ở Nhân Gian

Chương 10



Đậu đũa khô cũng làm không ít, một vại còn ngâm một trăm quả trứng vịt.

Lê trên núi đã hết, thì lại có lê dây* và hạt dẻ. (*Lê rừng dây leo, thuộc chi Actinidia (tức là cùng họ với quả kiwi hiện nay.)

Ta nghĩ, không biết quả lê dây có thể làm món gì khác không, nhưng chưa từng làm nên cũng chưa có ý tưởng. Còn bánh bột hạt dẻ thì rất ngon.

Thạch Định muốn đưa ba đệ đệ muội muội về. Lý do rất đơn giản: chàng muốn trở về phòng mà ngủ.

"Vậy được, ngày mai chúng ta cùng nhau xuống núi. Mang một hũ cao lê cho cha mẹ, nhà ngoại công (ông ngoại), gia gia cũng không thể thiếu."

"Đệ đệ và muội muội lên núi giúp đỡ, không thể không cho một đồng bạc nào. Ta nghĩ sẽ đưa cha mẹ hai lạng bạc, ba đệ đệ và muội muội mỗi đứa một lạng. Để chúng biết có khoản bạc này gửi ở chỗ ta. Đợi sau này thành thân, gả đi, ta sẽ mang ra tặng chúng. Mỗi người lại có thêm một trăm văn tiền đồng, để chúng muốn mua gì thì mua."

12.

Ta nhìn về Thạch Định, chàng cười dịu dàng đầy tha thiết, "Được hay không, nàng cứ quyết định. Ta đều nghe nương tử hết."

Sau khi sắp xếp ổn thỏa rồi xuống núi. Cha mẹ thấy ba đệ đệ muội muội lớn thêm một chút, sắc mặt lại tốt hơn trước, thì trên môi không ngừng nở nụ cười.

Đại tẩu chua chát nói ta thiên vị, cớ gì không cho Đại ca đi giúp đỡ? Nhưng nàng lại không nghĩ, Đại ca là trưởng tử, phải bận việc đồng áng, làm sao rảnh rang được?

Ta ngẫm nghĩ rồi nói: "Trên núi có hạt dẻ khá nhiều. Hay là Đại ca lên nhặt một ít. Tự ăn cũng được, mang đi bán cũng tốt."

Đại tẩu lập tức nói được.

Người thiển cận, thật sự không có cơ hội kiếm tiền.

Ta đưa bạc cho nương, còn nói chuyện sẽ cho ba đệ đệ muội muội bạc tiền.

"Cho chúng làm gì? Đến nhà con là đi làm công sao, chẳng phải cũng đã ăn rồi sao?"

"Đây là nên cho chúng. Con nấu cao lê cũng kiếm được một ít bạc."

Nương không hỏi ta kiếm được bao nhiêu, ta cũng không dại mà nói hết số tiền kiếm được.

Lại nói sang chuyện hạt dẻ.

"Đại ca Đại tẩu thật sự muốn lên núi nhặt, cứ để họ lên núi. Bảo Thạch Định dẫn đường."

"Còn con thì sao?"

Ta lắc đầu: "Phải làm vài đôi giày, lại phải làm áo bông. Chăn nệm trên giường gia gia và nãi nãi cũng đã cũ, phải thay mới. Những thứ này đều cần con ở nhà lo liệu."

Hơn một trăm lạng bạc trông có vẻ nhiều, nhưng món nào sắp phải mua mà không đắt đỏ?

Bông, vải đều là vật quý. Thạch Định đi săn về bán, mười ngày nửa tháng sợ là không mang về một văn tiền nào, đều đổi thành đồ dùng hết rồi.

Phải chuẩn bị đầy đủ cho mùa Đông.

Củi lửa trong nhà cũng phải tích trữ, bằng không đến mùa Đông lấy gì mà nấu cơm? Lấy gì mà sưởi ấm?

Còn phải khai khẩn một mảnh đất nhỏ để trồng hành tỏi, rau xanh. Chỉ ăn thịt thôi cũng không ổn.

Nương hỏi ta có muốn nuôi gà không?

"Gà phải nuôi bằng lương thực. Con không muốn nuôi lắm. Nhưng con muốn mua một ít trứng gà, trứng vịt cũng cần phải mua."

Trứng vịt ngâm nước muối, không cần ngâm quá mặn. Vừa thấm thì vớt ra luộc, ăn ngon lắm.

Nói chuyện với nương một lát, bà lại chuẩn bị một ít rau củ cho chúng ta cõng lên núi mà ăn.

"Mau về đi, kẻo trời tối, đường đi lại khó khăn."

Trên đường về nhà, ta chợt nhớ ra một chuyện. Ta hỏi Thạch Định một cách nghiêm túc: "Lúc trước sao chàng lại bảo bà mai đến dạm hỏi?"

"Hì hì, bởi vì ta thương tức phụ nhà ta từ lâu rồi đó."

"..." Chưa thành thân mà đã từng gặp ta sao?

Khi nào vậy?

"Hôm đó ta đi ngang qua thôn, thấy nàng đang cõng cỏ heo, mặt đỏ bừng bừng. Không biết nghĩ gì, cười ngọt ngào lạ lùng..."

Không có ấn tượng, hoàn toàn không có ấn tượng.

"Vậy lỡ chàng đến dạm hỏi mà cha mẹ ta từ chối thì sao?"

Thạch Định nghĩ một lát: "Một con heo rừng không được thì hai con, hai con không được thì ba con. Dù sao thì ta đã nhận định nàng rồi."

Khẩu khí thật lớn quá.

Thật không ngờ, ta lại có giá trị đến thế.

"Ôi chao, cha mẹ ta thật sự bị hớ lớn rồi!"

Tối rửa ráy xong, Thạch Định ôm ta cười hí hửng nói: "Dù sao thì ta đã lời to rồi!"

"Nương tử, chúng ta cố gắng sinh một hài tử nhé?"

Cá Chép Bay Trên Trời Cao

Ta khẽ "ừm" một tiếng.

Đêm còn rất dài.

Tương lai tràn đầy hy vọng.

Mọi việc đều hướng về phương hướng tốt đẹp, giản dị, bình đạm mà trôi đi.

(Hết)

Mình giới thiệu truyện do nhà mình up lên web MonkeyD ạ:

NHA HOÀN NHÓM LỬA CỦA GIAN THẦN - Tác giả: Linh Hề Công Tử

Ta là nha hoàn châm lửa trong phủ gian thần, sức mạnh vô song, một người địch ba.

Sau khi gian thần đ.á.n.h c.h.ế.t hơn chục tỳ nữ trèo lên giường, cuối cùng ngay cả người hầu hạ hắn dùng bữa cũng chẳng còn.

"Ngươi đến đó làm việc cho tốt, đừng trèo lên giường. Bổng lộc mỗi tháng sẽ tăng lên năm lạng bạc, nếu kiên trì được ba năm, ta sẽ đảm bảo ngươi sau này vinh quy bái tổ!"

"Nhưng nếu ngươi trèo lên giường, đừng nói là bạc chẳng được mà ngay cả cái mạng nhỏ cũng sẽ mất..."

Lão quản gia kéo tay ta, tận tình khuyên nhủ, chỉ sợ ta bị quỷ thần làm mê muội, tự chôn vùi tương lai của mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hai năm sau, gian thần thừa lúc bốn bề vắng lặng, mượn rượu trà giả say, hết lần này đến lần khác toan kéo ta lên giường.

Ta một cước đá văng hắn, lấy dây thừng tự buộc chặt cổ áo và eo, ngay cả đáy quần cũng thắt nút c.h.ế.t, thà c.h.ế.t không chịu khuất phục nói: "Đại nhân! Nô tỳ hôm nay xin nói thật, cái giường này, dù có c.h.ế.t nô tỳ cũng không trèo!"

1.

Ta là cô nương có sức mạnh lớn nhất trong thôn.

Cả thôn Đồng Hoa, mỗi người mười mẫu đất, ta làm xong phần của mình còn thuận tay làm nốt mảnh đất của Thôi đại ca.

Lúc các chú các thím trong thôn nghỉ ngơi, luôn giơ ngón tay cái lên mà khen Thôi đại ca đang ngồi dưới lều uống trà xem ta cày đất.

"Thôi Xán này, ngươi tìm được một người vợ tốt như Tân Hỉ quả là có phúc.

"Con bé này được, còn chăm hơn cả con trâu trong thôn. Có nó, ngươi không cần lo tiền ăn học nữa."

Thôi đại ca cười hiền, cẩn thận đặt sách lại chỗ cũ, lấy khăn tay ra ruộng ân cần lau mồ hôi cho ta.

"Tân Hỉ, cày thêm hai mẫu nữa thì nghỉ đi.

"Hôm nay trời nắng gắt, muội đen hơn rồi, đen nữa là sẽ giống than trong nhà mất."

Ta ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời gay gắt, rồi lại nhìn Thôi đại ca trắng nõn, vội vàng đẩy chàng về phía lều.

"Huynh qua đây làm gì, mau về chỗ ngồi đi, coi chừng bị cháy nắng."

Thôi đại ca luôn ân cần, không đành lòng để ta lo lắng cho chàng.

Thấy ta lo lắng, chàng tự lấy ống tay áo rộng che mặt, chạy vội về lều, cũng không quên cầm sách vẫy vẫy về phía ta.

"Tân Hỉ, muội đừng gấp, còn ba canh giờ nữa mặt trời mới lặn, cứ làm từ từ thôi, ta ở đây đọc sách bầu bạn cùng muội."

Ta mỉm cười mãn nguyện với Thôi đại ca, vung tay lên rồi khom lưng cày tiếp.

Cuộc sống như vậy, ta từng nghĩ có thể trôi qua cả đời.

Ta đã nghĩ kỹ rồi, đợi hai năm nữa, Thôi đại ca thi đỗ tú tài, ta cũng đã đến tuổi cập kê, chúng ta sẽ thành thân.

Đến lúc đó, chàng ở thôn dạy học, ta cày đất, nuôi heo, làm đồng. Chúng ta sẽ sống một đời hòa thuận, êm ấm.

Ai ngờ, ông trời không chiều lòng người, gặp phải một trận đại hạn hiếm có suốt mấy chục năm.

Suốt năm không có mưa, con sông nhỏ trong thôn nứt nẻ thành từng mảng khô nứt như bánh mì vỡ vụn, hoa màu trên ruộng đều c.h.ế.t khô.

Các tráng sĩ trong thôn để mưu sinh đều rủ nhau ra ngoài làm thuê, chỉ có Thôi đại ca kiên trì ở lại thôn đọc sách.

Mọi người đói đến gầy trơ xương, môi nứt toác, nhưng chàng nhất định không chịu đi.

"Tân Hỉ, đời này ta nhất định phải thi đỗ tú tài.

"Ta với các muội không giống nhau. Các muội không có kiến thức, còn có thể làm trâu làm ngựa cho người ta, ta không làm được.

"Cha ta là một tú tài, từ nhỏ đã dạy ta đọc sách, viết chữ.

"Ta sinh ra là để làm tú tài, dù c.h.ế.t đói cũng không làm những việc bẩn thỉu, cực nhọc ấy để làm nhục học thức của ta!"

Thôi đại ca từ nhỏ đã có chí lớn, học vấn cũng uyên thâm, mặc dù đến nay kỳ thi đồng vẫn chưa đỗ.

Nhưng ta tin, một ngày nào đó chàng sẽ trở thành vị tú tài đầu tiên dạy học trong thôn.

"Thôi đại ca, huynh yên tâm. Huynh cứ học cho tốt, còn có ta đây!

"Ta có sức lực, việc gì cũng làm được.

"Tuy giờ không thể trồng trọt, nhưng nhà địa chủ trong thôn đang tuyển người làm thuê.

"Ta nhất định làm được, huynh chờ ta mang bạc về cho huynh!"

Thôi đại ca cảm động rơi lệ, nắm tay ta ân cần nói:

"Tân Hỉ này, tên địa chủ đó là một tên hống hách, dù muội có sức lực, hắn cũng không chịu trả cho muội số bạc xứng đáng đâu. Muội lại thành thật, đến đó nhất định sẽ chịu thiệt thòi."

Ta nghĩ lại, cũng phải.

Tên đó chuyên làm những chuyện lừa lọc, gạt gẫm.

Dân làng làm thuê cho nhà hắn về, không ai không c.h.ử.i rủa.

"Vậy Thôi đại ca, huynh nói ta nên làm sao?"

Thôi đại ca kéo tay ta ngồi xuống ghế gỗ, tận tình khuyên nhủ.

"Tân Hỉ này, ta nghĩ thế này.

"Đã là đi làm thuê, muội lại có sức lực, tại sao cứ phải làm ở trong thôn?

"Ta nghe các học tử năm trước vào kinh dự thi nói, ở kinh có một vị thượng thư, quanh năm suốt tháng trong phủ đều tuyển người làm thuê.

"Quan trọng nhất, là bạc trả rất cao, còn nhiều hơn cả thái giám hầu hạ Hoàng Thượng trong cung.

"Nếu muội đến đó, có lẽ chỉ một năm là có thể vinh quy bái tổ.

"Khi đó, tiền thành thân của chúng ta đã có, tiền ta vào kinh dự thi cũng đã đủ.

"Muội cũng không cần ra ngoài làm thuê nữa, chỉ cần trồng trọt, nuôi heo, sinh con đẻ cái, chăm sóc cho ta. Muội thấy có tốt không?"

Thôi đại ca đọc nhiều sách, hiểu biết rộng. Ta tin vào tầm nhìn của chàng.

Thế là, ta ngay trong đêm đó, khâu thêm một lớp đế giày dày cặn, đeo một bọc hành lý nhỏ, cầm theo vài chiếc bánh nướng cứng ngắc, đi ròng rã hai tháng trời, cuối cùng cũng đến kinh thành.

Đúng như lời Thôi đại ca nói, quản gia phủ thượng thư quả nhiên cắm một tấm bảng ở đầu phố để tuyển người làm.

Thật bất ngờ, những cô gái đến ứng tuyển đều xinh đẹp như hoa, nhưng lão quản gia chẳng thèm liếc mắt. Ngược lại, lão ta lại vừa ý ta ngay giữa đám đông.

Cho đến khi vào trong phủ, ta mới có dịp hỏi quản gia.

"Lão gia, tại sao những cô gái kia xinh đẹp như vậy mà người không nhận, lại chỉ chọn ta?"

Quản gia vuốt râu, vẻ mặt thâm sâu khó dò.

"Chỉ có dáng vẻ... khí chất của ngươi là thích hợp nhất cho việc châm lửa, ổn định và an toàn!"