Ta sợ thất bại, lần đầu không dám cho bột Xuyên Bối Mẫu, chỉ nghĩ làm một loại cao lê đơn giản trước. Lần sau mới cho Xuyên Bối.
Khi Mặt Trời lặn, nước lê đã cô đặc, có thể kéo thành sợi.
Thạch Định và gia gia vẫn chưa về, ta cũng phải chuẩn bị bữa tối.
Hai nồi đất đã có việc để làm. Một nồi hầm canh gà, một nồi kho thịt.
Bận rộn thì rất bận, cũng rất mệt, nhưng tinh thần đầy hăng hái.
Cao lê nhỏ vào nước có thể đóng thành hình, ta múc vào chậu sành, đầy năm chậu sành. Ta pha một chén cho mình và nãi nãi.
Nãi nãi uống xong khen ngon quá chừng, "Đợi mai để A Định mang xuống trấn, bảo đảm bán được."
Ta "vâng dạ" liên tục gật đầu.
Rửa sạch nồi rồi bắt đầu nấu cơm. Cắt vài miếng bí đỏ để bên cạnh, trộn một đĩa dưa chuột lạnh, xào một bát củ muối.
"Nãi nãi, Ninh Nhi, bọn ta về rồi!"
Ta tưởng họ chỉ hái lê, ai ngờ Thạch Định còn bắt được một con rắn rất lớn.
"Mau rửa tay ăn cơm!"
"Nghe nãi nãi nói nàng nấu cao lê xong rồi, trước tiên cho ta và gia gia nếm thử một ngụ."
Ta dùng nước cơm pha cho chàng và gia gia mỗi người một bát.
Thạch Định uống xong tặc lưỡi: "Ngon quá! Mai vào rừng, ta phải mang một ống trúc đựng mà uống trong rừng."
Gia gia cười không nói gì. Rõ ràng cũng rất tán thành lời Thạch Định.
Sau bữa tối, Thạch Định nói với ta: "Nương tử, ngày mai nàng gói thêm cho ta vài cái bánh màn thầu. Ta săn được thú trong rừng sẽ xuống huyện thành ngay lập tức."
"Phải đi mua một cái nồi sắt lớn, mua thêm một con d.a.o phay. Tiện thể hỏi giá nhà ở huyện thành. Hỏi xem có tiệm nào mua cao lê không. Chậu sành thì cũng mua thêm một ít về. Tiện thể đón đệ đệ và muội muội lên đây. Tiểu di tử (em gái vợ) giúp nàng phụ việc. Tiểu cữu tử (em trai vợ) theo ta vào rừng hái lê."
Việc kiếm tiền này, nhất định không thể để người ngoài biết mà học theo.
Ta không nhịn được hỏi chàng: "Chúng ta đi thẳng đến huyện thành sao?"
"Huyện thành tốt hơn trấn. Sau này nhi tử của chúng ta đi học càng thuận tiện."
"Được."
11.
Phu thê đồng lòng, bàn bạc kỹ lưỡng, cuộc sống mới có thể trôi chảy ấm êm.
Thạch Định chưa về, ta cũng không rảnh rỗi.
Cao lê được nấu xong hết, cuối cùng ta giữ lại một ít đổ bột Xuyên Bối Mẫu vào khuấy đều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Còn lá tỳ bà, ta quên mất không cho vào.
Nãi nãi nói uống cao lê Xuyên Bối Mẫu, cổ họng dường như dễ chịu hơn, ho không còn đau như trước.
Ta biết hiệu quả chắc chắn không nhanh đến thế, nhưng được người lớn khẳng định, ta vẫn rất vui lòng.
Lúc Thạch Định dẫn đệ đệ và muội muội về đến nhà, trời đã tối hẳn.
Cá Chép Bay Trên Trời Cao
"Tỷ tỷ!"
"Nương tử!"
Ta nhìn Thạch Định mang về nồi sắt lớn, nồi sắt nhỏ, mười mấy chậu sành, một con d.a.o phay sắc bén, ta cười nói: "Mau rửa ráy ăn cơm."
Bánh bao nhân thịt, dưa chuột xào, thịt nạc trộn lạnh, cháo gạo trắng.
Ba đứa đệ đệ và muội muội của ta ngạc nhiên mở to mắt. Thạch Định bảo chúng mau ngồi xuống ăn cơm.
Lúc đầu còn hơi ngại ngùng, nhưng dẫu sao còn nhỏ, có ăn là mọi sự đều ổn. Chẳng mấy chốc đã vứt sự ngượng ngùng sau đầu.
Ăn cơm xong, Thạch Định đưa hai lạng ba tiền còn lại cho ta, khẽ cằn nhằn: "Nồi sắt thật sự quá đắt quá."
Ta cất bạc đi, đáp chàng một câu: "Tục ngữ nói rất đúng, ‘nhà nghèo giữ vạn vật’. Hơn nữa, vật bằng sắt từ xưa đến nay đều rất quý."
"Đúng là đạo lý đó. Nương tử, ta hỏi thăm rồi. Nhà ở huyện thành rộng rãi có sân, bốn, năm gian phòng, đường chính, phòng bếp đều rất lớn, có giếng nước, cần khoảng hai trăm lạng bạc."
"Còn cao lê, nếu đóng vào những chiếc hũ mà chúng ta đang có, bán năm bạc tiền một hũ. Đến lúc đó thương lượng thêm, chắc có thể lên bảy bạc tiền."
"Vậy thật sự quá tốt." Số cao nấu hôm nay cộng hôm qua, đã có mấy lạng bạc rồi.
Đợi tất cả lê đều được hái về nấu thành cao lê, chắc phải mấy chục lạng. Như vậy là đã tiến một bước dài đến việc mua trạch viện ở huyện thành rồi đó.
Buổi tối, hai muội muội ngủ cùng ta, còn Thạch Định và tiểu đệ trải chiếu ngủ ở bên cạnh đường chính*. (*Hai bên có phòng ngủ, kho, nhà bếp, hiên. Ở giữa nhà thường có lối đi chính dẫn từ cửa lớn vào thẳng gian giữa.)
Ta nghĩ, đến huyện thành nếu có của ăn của để, nhất định phải mua nhà có nhiều phòng. Cha mẹ, huynh đệ tỷ muội, hay là họ hàng thân thích có đến, cũng không cần phải trải chiếu ngủ đất.
Có ba đệ đệ và muội muội ở đây, cơ bản là Thạch Định sáng đi hái lê, mang lê về. Ăn trưa xong thì đi săn. Nếu săn được thú quý hiếm, chàng đều đi huyện thành ngay trong đêm.
Chàng nói thú còn sống có giá hơn, c.h.ế.t rồi giá trị phải giảm một nửa.
Cao lê một hũ sáu bạc tiền. Có đệ đệ muội muội giúp đỡ, thật sự không còn mệt nhọc nữa.
Thạch Định bán thú săn, nếu không mua lương thực, mỗi lần cũng có ít nhất một, hai lạng bạc. Nếu mua lương thực thì không còn một văn tiền nào.
Bảy người trong nhà, ba bữa một ngày, ai nấy cũng đều ăn uống đầy đủ.
Đến tháng Chín, ta tính khoản bạc trong tay, có được một trăm ba mươi lăm lạng tròn, còn vài trăm đồng tiền đồng.
"Nhiều đến thế sao?"
Đừng nói Thạch Định không tin, chính ta cũng cảm thấy như đang mơ vậy.
Trong căn nhà nhỏ, lương thực chất đầy. Muối và hương liệu cũng tích trữ không ít. Trong hang đá có nhiều loại thịt.