Ninh Nhi, hắn thật sự gọi ta là Ninh Nhi. Nếu ban đầu là chấp thuận, thì giờ đây là rung động.
Cơm đậu bên trên có thịt, thơm đến nỗi ta không kìm được nuốt nước miếng.
"Ninh Nhi, nàng ăn đi, ăn không đủ ta lại đi lấy cho nàng."
"Đủ rồi, chàng ra ngoài tiếp khách đi."
Thạch Định vâng lời, vừa bước ra khỏi phòng đã bị các huynh đệ kéo lại chọc ghẹo một hồi.
Ta vừa ăn vừa bật cười theo.
Đêm đã khuya, chàng xách một thùng nước bước vào. Ta nghĩ đến đêm động phòng hoa chúc sắp tới, mặt lại nóng bừng đỏ bừng.
Chỉ là bận rộn nửa ngày vẫn chưa thành công. Chàng thở dốc nói: "Ninh Nhi xin lỗi, ta chưa quen!"
Mặt ta đột nhiên đỏ ửng.
Mặc dù tối qua nương đã nói với ta, nhưng ta cũng không biết làm sao.
Mà nếu như không viên phòng, liệu chàng có đ.á.n.h giá gì về ta không? Nhà phu quân có cảm thấy cưới ta về là bị thiệt thòi không?
"Nương nói, phải đi vào."
Thạch Định trong độ tuổi trẻ, hừng hực khí thế lại mới nếm mùi vị, thật sự không hề biết tiết chế, quấn quýt náo loạn gần nửa đêm, làm ta khổ sở.
Ta nghe thấy tiếng gà gáy mơ hồ, liền thẳng thắn nói với chàng không được, chàng mới buông ta, để ta ngủ.
Trong màn đêm mơ màng, ngoài gian truyền đến tiếng mắng mỏ: "Thê tử nhà ai ngủ đến nắng chiếu ba sào mà còn chưa dậy giặt giũ nấu cơm? Thật sự mở rộng tầm mắt rồi!"
Đây là nói ta sao?
Ta cố gắng chống người dậy, Thạch Định đè ta xuống giường, "Đừng để ý đến bà ta."
"Ai?"
"Đại tẩu. Ta biết vì sao bà ta làm ầm ĩ." Thạch Định vừa nói, vừa véo nhẹ gò má ta. Trong mắt chàng lại nhuốm vẻ d.ụ.c vọng, "Ninh Nhi, ta sẽ không để nàng chịu ấm ức."
Ta chưa kịp nói gì, Thạch Định đã ngủ dậy, mặc y phục bước ra ngoài, lớn tiếng nói: "Ta cũng chưa nghe nói tân nương nhà ai vừa gả vào ngày đầu tiên đã phải giặt giũ nấu cơm. Đại tẩu, khi tẩu mới về, cũng phải mấy ngày sau mới bắt đầu giặt giũ nấu cơm."
"Nàng ta làm sao giống ta được?" Giọng nữ nhân cao vút đanh thép, lại còn đắc ý ra vẻ.
"Quả thực không giống. Đại tẩu, ngươi là thành thân vì đổi chác, còn thê tử của ta là cưới hỏi đàng hoàng."
Bên ngoài gian phòng ngoài tiếng chim hót, không còn âm thanh nào nữa.
Ngay sau đó lại là giọng nữ nhân đó: "Trời ơi là trời, sáng sớm tinh mơ, ta không sống nổi nữa!"
"Ngươi không cần làm ra vẻ tìm sống tìm c.h.ế.t ở đây. Không phải chỉ muốn phân gia sao? Đợi Ninh Nhi hồi môn ba ngày xong, phân luôn là được."
Lời Thạch Định vừa dứt, tiếng khóc lóc om sòm lập tức ngừng hẳn.
Không lâu sau, Thạch Định mặt mày trầm ngâm bước vào..Nhìn ta muốn nói lại thôi.
Ta suy nghĩ một lát rồi nói: "Chàng muốn phân gia, ta sẵn lòng nghe theo chàng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phân gia tốt biết bao, tự mình quản lý cuộc sống riêng. Chúng ta chưa có con, có thể làm việc cật lực tích góp tiền bạc.
"Ninh Nhi, trước tiên nàng nghe ta nói hết đã."
"Cha ta không phải thân nhi tử của gia gia và nãi nãi (nữ nhân) ta. Ta cũng không phải thân nhi tử của cha mẹ ta. Lúc nhỏ ta được gia gia nhặt về, sức khỏe nãi nãi không tốt. Nếu phân gia, cha mẹ chắc chắn theo Đại ca. Gia gia và nãi nãi sẽ theo ta."
"Căn nhà bên kia suối cũng không có phần của ta. Ta chỉ có thể lấy căn nhà cũ đang ở hiện tại."
"Tiền bạc, lương thực trong nhà cũng sẽ không chia cho ta."
Nói cho dễ nghe là phân gia, còn nói khó nghe là bị đuổi ra ngoài.
3.
Ta hít sâu một hơi, nắm lấy tay Thạch Định: "Chàng sẽ không để ta đói rét phải không?"
Thạch Định gật đầu mạnh mẽ.
"Vậy thì phân gia. Gia gia và nãi nãi, ta và chàng sẽ cùng nhau hiếu kính họ, để họ an hưởng tuổi già."
Thạch Định ôm chặt ta vào lòng: "Ninh Nhi, nàng thật tốt."
Cá Chép Bay Trên Trời Cao
Không phải ta tốt, mà là đã đến nước này, không còn lựa chọn nào khác.
Ta và chàng mới thành thân, chính là lúc bồi đắp tình cảm. Có thể thấy chàng trọng tình trọng nghĩa, lại biết che chở cho ta, dám nói dám làm.
Hơn nữa, lời chàng đã nói ra rồi. Ta còn có thể làm gì được nữa?
Đợi bước ra khỏi phòng, ta mới biết sự khác biệt giữa nhà mới và nhà cũ.
Căn nhà cũ thấp bé, tối tăm, rách nát; căn nhà mới rộng rãi, thoáng đãng.
Gia gia trông còn chưa quá già, nhưng nãi nãi thì nói hai câu đã ho sù sụ, chắc chắn không thể làm được việc nhà.
Bên căn nhà mới nóng lòng muốn phân Thạch Định ra, ngay cả trà kính cũng không chịu uống, tùy tiện đưa hai túi lương thực thô.
Cha của Thạch Định nhìn Thạch Định, và gia gia và nãi nãi nói: "Cha, nương, sau này hai người cứ theo Thạch Định mà sống đi. Hai người nhặt ta về, nuôi ta lớn. Còn ta cũng nuôi lớn Thạch Định mà hai người nhặt về, lại cưới thê tử cho thằng bé, coi như ân này đã đền xong, thanh toán xong xuôi."
"Đã phân gia rồi, thì rau ngoài ruộng tuyệt đối không được nhổ đi."
Thạch Định phẫn nộ nắm chặt nắm đấm. Gia gia và nãi nãi thì vô cùng bình tĩnh, như thể đã biết trước sẽ như vậy.
"Cứ như vậy đi." Gia gia thở dài một tiếng, đỡ nãi nãi bước vào nhà.
"Thê tử của A Định (A Định tức phụ), lại đây dâng trà cho ta và nãi nãi con."
Thạch Định kéo ta bước vào nhà. Chàng bảo ta đợi, chàng vào bếp rót nước.
Lúc dâng trà, gia gia nói thẳng trong nhà không có tiền.
Còn nãi nãi tặng ta một chiếc vòng ngọc bọc trong khăn vải đỏ, "Không phải vật gì quý giá, chỉ là một kỷ vật, khụ khụ khụ."
Đây là lần đầu tiên ta thấy vật làm bằng ngọc, bất luận có đáng tiền hay không, cũng rất hiếm có.
"Cảm ơn nãi nãi!"