Thời Điểm Đẹp Nhất Ở Nhân Gian

Chương 3



Gia gia khẽ gật đầu: "Căn nhà này, về sau giao cho con và A Định rồi đấy."

Thạch Định nói muốn vào rừng quanh quẩn một lát. Gia gia im lặng một lúc, rồi nói cùng đi với chàng.

Nãi nãi ngồi trên ghế thẫn thờ.

Ta cũng không phải người kiểu cách. Dù thân thể hơi đau nhức, nhưng tình cảnh hiện tại, không cho phép ta làm dáng, không chịu làm gì cả.

Ta đi quanh một vòng trong nhà, nắm rõ tình hình gia cảnh.

Hai gian phòng, một gian đường (thư phòng), một gian tối (phòng ngủ), một gian bếp.

Trong bếp có một chiếc nồi sắt, hai cái nồi đất, vài cái bát mẻ, vài đôi đũa, một con d.a.o phay sứt mẻ.

Ta nghĩ từ sáng đến giờ ngay cả bữa cơm nóng cũng chưa ăn, bèn múc một ít lương thực thô nấu một nồi cháo.

"Nãi nãi ơi, gia gia và tướng công đi vào rừng chưa về, con nấu cháo lương thực thô, Người ăn một chút trước đi." Còn ta muốn định đợi Thạch Định và gia gia về rồi ăn.

Nãi nãi mở lời: "Con ăn cùng ta, không cần đợi họ."

"Vâng."

Sau bữa ăn, ta sờ vòng bạc trên cổ tay. Nghĩ hay là bán nó đi trước, đổi lấy muối, đường, lương thực về. Nhà đã phân rồi, cuộc sống phải tiếp tục. Nghèo khổ một chút không sao, nhưng bụng nhất định phải no mới có sức làm việc.

"Thê tử của A Định à, con đừng lo lắng, A Định có bản lĩnh, sẽ không để con đói đâu, khụ khụ khụ."

Ta im lặng một lát rồi nói: "Con tin chàng."

Đợi quá giữa trưa, Thạch Định và gia gia vác heo rừng về, toàn thân dơ bẩn, ta liền mỉm cười, "Trong nồi có cháo, còn đun nước nóng rồi, chàng mau rửa ráy đi."

Thạch Định cũng nhìn ta cười.

Phần cháo còn lại, chàng và gia gia chia nhau ăn sạch.

Sau đó chàng mới nói với ta: "Ninh Nhi, lát nữa ta xuống núi đến trấn bán heo rừng. Trong nhà cần mua gì, nàng nói với ta, ta sẽ mua về."

Lương thực, muối, đường, bát, đĩa, chậu sành mua thêm vài cái… Một con heo rừng, không biết có đủ hay không.

"Ta cứ trước hết mua mỗi thứ một ít. Chúng ta cần thiết ổn định cuộc sống, những thứ còn lại sẽ thêm vào sau."

Thạch Định vác heo rừng xuống núi.

Đúng lúc đó, có người mang đến dưa chuột, hai quả bí đỏ già, một bó đậu đũa lớn, một muỗng muối, một miếng thịt mỡ hun khói, "Muội cứ gọi ta là Quý Ngưu tẩu là được."

"Đa tạ tẩu tẩu."

Gia gia nhìn những thứ đó, trầm ngâm hỏi: "Thê tử của A Định, tài nấu nướng của con thế nào?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Cũng tạm ổn ạ."

Gia gia xoa tay cười: "Tối nấu cơm lương thực thô*, cũng nấu thịt mỡ hun khói luôn đi. Còn đậu đũa, bí đỏ, con cứ nấu tùy ý." (*Ngũ cốc thô: độn thêm các loại đậu, củ, có giá trị dinh dưỡng thấp hơn và khó ăn hơn gạo trắng vào gạo. Nhà nghèo thường ăn như thế.)

Lãng phí đến vậy sao?

Miếng thịt mỡ lớn như thế, phải ăn mười lần tám lượt chứ...

4.

Thấy ta ngây người chưa động đậy. Gia gia lại nói: "Chuyện lớn chuyện nhỏ khác, các con tự mình làm chủ, còn chuyện ăn uống, nghe lời người lớn là không sai. Yên tâm đi, A Định có tài kiếm tiền, không để chúng ta đói đâu. Chỉ là phân gia đường đột quá, bằng không thì..." Gia gia lắc đầu, lấy t.h.u.ố.c rê hút hai hơi. Trong khói t.h.u.ố.c mờ ảo, ông mỉm cười: "Vạn sự đều là số mệnh, nửa phần cũng không do người."

Ta nghĩ đến con heo rừng Thạch Định săn được, đổi thành lương thực tinh không dám nói ăn được một năm, nhưng nửa năm thì luôn đủ. Chúng ta chăm chỉ thêm chút nữa, khai khẩn một ít đất xung quanh để trồng dưa, cà, hành, gừng, tỏi... sẽ không bị c.h.ế.t đói.

Ta đi vào bếp đun nước rửa thịt mỡ hun khói. Sau khi rửa sạch, ta đặt nó vào chiếc nồi sắt lớn để đun.

Một nồi đất nấu bí đỏ, một nồi đất nấu cơm thập cẩm.

Đậu đũa hái ra một nửa cho vào nước luộc thịt mỡ mà nấu, một nửa cắt một chút thịt mỡ để xào. Nếu có ớt và lá tỏi, món xào sẽ ngon hơn, nhưng gia cảnh như thế này...

Ta đến nói với gia gia cách nấu bữa tối. Gia gia cười gật đầu: "Cứ thế mà làm. Nhà không có hương liệu gì, hôm nay chắc A Định sẽ mang về một ít. Thứ mà thợ săn trên núi như bọn ta không thiếu nhất, chính là thịt."

"À đúng rồi, nãi nãi con răng yếu, nấu mềm nhừ một chút."

Cá Chép Bay Trên Trời Cao

Ta vội vàng gật đầu.

Thức ăn trong nồi cũng không cần phải chăm nom nhiều. Ta liền lau dọn cẩn thận nhà bếp, mang đồ đạc ra bờ suối mà giặt rửa.

"Giả vờ sạch sẽ!"

Ta nghe có giọng người nói, liền nhìn về phía phát ra tiếng, nhưng không đáp lời nàng ta.

Nàng ta "khạc" một tiếng rồi tiếp tục nói: "Nhà cửa gì chứ? Ăn bữa nay lo bữa mai, còn nấu thịt mỡ hun khói? Không sợ ngày mai cả nhà phải uống gió Tây Bắc sao?"

Ta lạnh nhạt đáp trả: "Đã phân gia rồi, thì ai lo việc người nấy, đừng bận tâm chuyện người khác."

"Đều là nương tử gả vào nhà, ngươi và ta cũng không khác gì nhau. Muốn động thủ đ.á.n.h nhau, ta cũng không sợ ngươi. Nếu ngươi đ.á.n.h ta bị thương suy kiệt, Thạch Định nhà ta trở về, chắc chắn sẽ làm chủ cho ta."

Nàng ta không thể ngờ ta lại phản bác, còn buông lời cay nghiệt với nàng ta.

Kẻ bắt nạt người yếu thì sợ người mạnh, người mạnh thì sợ nhất là người khác ác độc với mình.

Nàng ta yếu thế nói một câu: "Tiện nhân, lão nương không thèm tranh cãi với ngươi!"

"Tiện nhân ngươi mắng ai?"

"Tiện nhân mắng ngươi."

Sau khi hoàn hồn, nàng ta tức đến nhảy dựng, muốn xông đến xé rách y phục đ.á.n.h nhau với ta. Nhưng đi được vài bước thì dừng lại, chỉ dám buông một câu: "Ngươi cứ chờ đó!"