Thời Gian Điếm Ngược Của Pháp Y

Chương 9:



19

Phủ đệ của Nghiêm Hưng cũng khá là cầu kỳ. Nhìn từ bên ngoài chẳng có gì đặc biệt nhưng bên trong lại là một thế giới khác. Rõ ràng có thể đi thẳng một đường, vậy mà lại cố tình thiết kế hành lang quanh co chín khúc, một đường trang trí lịch sự tao nhã.

Chỉ là một viên quan bát phẩm nhỏ bé mà đã vơ vét không ít của cải rồi. Có điều Nghiêm Hưng đích xác bị dọa cho khiếp vía, đến giờ vẫn còn bệnh liệt giường. Mấy hôm trước còn kêu đau đầu đau chân đau bụng, bây giờ thì hay rồi, ngay cả nói cũng không nói được, chỉ có thể khoa tay múa chân.

Ta và Kỳ Nghiên hỏi đi hỏi lại, hắn cũng không thể nào diễn tả rõ ràng được, bảo hắn viết ra, hắn lại thoái thác. Nhìn sắc mặt hắn tái nhợt, cũng không giống như là giả vờ.

Trời đã tối mịt, hết cách xoay xở, đành phải xin được xem hồ sơ vụ án bằng thư tay. Ai ngờ lúc sắp ra khỏi phủ lại bị một tiểu nha hoàn mười sáu mười bảy tuổi chặn đường.

Nàng rụt rè nhìn Kỳ Nghiên rồi lại nhìn ta, mấy lần muốn mở miệng nhưng lại thôi.

"Đại... đại... đại nhân, có thể cho nô tỳ nói chuyện riêng một lát được không ạ?"

Kỳ Nghiên quay sang nhìn ta, ánh đèn hắt lên đôi mày hắn, trông vô cùng dịu dàng.

"Đêm tối rồi, đừng về nhà một mình, đợi ta một lát."

Ta gật đầu, thuận thế ngồi xuống bên hành lang, ngẩng đầu nhìn hắn cười.

"Được, ta ở đây đợi ngài."

Đêm thu tĩnh mịch, vắng tiếng côn trùng kêu vang, gió lạnh thổi lá xào xạc càng thêm phần lạnh lẽo. Có một tiểu nha hoàn quan sát thấy thế thì khoác cho ta một chiếc áo choàng lớn.

Kỳ Nghiên đi khá lâu, khi quay lại, ta đã tựa vào cột hành lang nhắm mắt nghỉ ngơi. Hắn mang theo hơi ấm khác thường so với đêm thu lạnh lẽo, chỉ cần khẽ đến gần đã khiến người ta thèm muốn.

Không hiểu sao, một bàn tay ấm áp đã giúp ta vén lại mái tóc mai bị gió thổi rối. Ta mơ màng mở mắt, vừa ngẩng đầu lên đã bắt quả tang người kia chưa kịp rụt tay về. Vừa chạm mắt, Kỳ Nghiễn đột ngột quay lưng, ho không ngừng.

Ta đứng dậy: "Tiểu nha hoàn kia nói gì, có liên quan đến vụ án không?"

"Khụ khụ... việc này... chúng ta phải quay lại một chuyến. Nàng nói... Nghiêm Hưng đang giả bệnh."

Gió thổi mỗi lúc một mạnh.

Ta theo Kỳ Nghiễn nhanh chóng băng qua hành lang. Tiểu nha hoàn dẫn đường vừa đẩy cửa phòng thì đột nhiên kinh hãi kêu lên rồi ngã xuống đất. Lưng Kỳ Nghiên khựng lại một thoáng, ta liền thò đầu nhìn vào, hắn bỗng nhiên xoay người, dùng năm ngón tay che kín mắt ta.

Trán ta suýt chút nữa thì đập vào vai hắn. Hắn thở dốc, lồng ngực phập phồng mạnh mẽ, nhưng giọng vẫn điềm tĩnh: "Đừng nhìn."

"Ta là người khám nghiệm tử thi."

"Đừng nhìn."

Trái tim bỗng run lên mấy nhịp trước sự cố chấp của hắn, ta chậm rãi cụp mi, từ từ nghiêng người, tựa vào vai hắn. Ta không nói cho hắn biết, vừa rồi ta đã nhìn thấy rồi.

Nghiêm Hưng treo trên xà nhà, mũi chân hướng thẳng ra cửa.

20

Toàn bộ Nghiêm phủ đều bị bao vây, mấy tên gia đinh thân cận đều bị bắt. Nha dịch lấy Nghiêm phủ làm trung tâm, tiến hành lục soát nội thành. Sau khi hạ thi thể Nghiêm Hưng xuống, Kỳ Nghiên mới bình tĩnh lại, cho phép ta khám nghiệm.

Tình trạng của Nghiêm Hưng rất giống tự sát. Nhưng khi ta vén áo hắn lên, quả nhiên trên ngực thi thể vẫn có hàng chữ nhỏ quen thuộc.

【Kỳ Nghiên, còn mười lăm ngày nữa.】

Chữ viết tươi sáng đẹp đẽ, dường như vẫn đang rỉ máu. Đây đã là... người thứ tư rồi.

Sắc mặt Kỳ Nghiên khó coi: "Những ngày này là vị lang trung nào đã điều trị cho Nghiêm đại nhân?"

Đã nói Nghiêm Hưng giả bệnh, vậy vị lang trung này vừa có hiềm nghi, lại có thể biết nội tình.

A hoàn run rẩy đáp: "Là, là Lăng đại phu của Từ An Đường."

"Lần khám bệnh cuối cùng của hắn là khi nào?"

"Chính, chính là đêm nay."

"Rời đi lúc nào?"

"Chúng ta cũng không biết, lần này hắn đi rất lặng lẽ."

Nghe vậy, ta đột nhiên quay đầu, đối diện với ánh mắt của Kỳ Nghiên.

Trong lòng nặng trĩu: "Không, việc này tuyệt đối không phải do hắn."

Kỳ Nghiên rũ mắt xuống, nhìn ta chằm chằm một lát, tựa hồ thở dài một tiếng.

"Truyền lệnh, áp giải Lăng Du vào ngục giam chờ thẩm vấn."

"Đại nhân!"

"A Tử!" Kỳ Nghiên dường như nghẹn một bụng buồn bực nhưng vẫn giữ đúng lễ nghi.

"Nếu không có chứng cứ xác thực, ta sẽ không dùng hình.”

"Cho dù... cho dù hắn là người trong lòng cô, cũng không nên làm rối loạn kỷ cương pháp luật."

Hắn nghiêng người, nhịn một lát mới mở miệng: "Theo lẽ thường, Lăng Du là nghi phạm, cô cũng nên tránh mặt.”

"Về nhà nghỉ ngơi vài ngày, ta sẽ bảo phủ nha điều người khám nghiệm khác đến."

Ta đứng dậy: "Không, ta và hắn đã hủy hôn ước, cần gì phải kiêng kỵ?"

"Vậy cô!" Kỷ Nghiên quay đầu, có lẽ đã lâu không được nghỉ ngơi đàng hoàng, hốc mắt đỏ lên, "Vậy vì sao cô lại ra mặt bảo vệ hắn hết lần này đến lần khác?"

Ta vốn không giỏi tranh luận, khó mở miệng liền dễ dàng đỏ mắt. Ngữ khí của Kỳ Nghiên không hề nhẹ, chất vấn từng câu từng chữ như đâm thẳng vào tim. Ta lập tức rơi vài giọt lệ, quay lưng đi khám nghiệm tử thi, không tranh cãi nữa.

"A Tử..."

Giọng nói của Kỳ Nghiên đột nhiên dịu xuống. Ta cố gắng kìm nén những giọt nước mắt sắp tuôn trào, im lặng hít thở vài lần, đè nén nghẹn ngào trong giọng nói.

"Đại nhân minh giám, đối với Lăng Du, từ khi hủy hôn ước, ta đã không còn tình cảm riêng tư nam nữ.”

"Vài lần hành động có phần thất thố, cam tâm nhận sai chịu phạt.”

"Cầu xin đại nhân giơ cao đánh khẽ, đừng đuổi ta đi."

Kỳ Nghiên ngẩn người một lúc lâu, sau đó ngồi xổm xuống, thở dài một tiếng, nắm lấy cổ tay ta, có chút bất đắc dĩ.

"Đừng khóc nữa, ta không đuổi cô là được.”

"Trời đã tối rồi, ta tìm người khiêng thi thể về phủ nha, ngày mai lại khám nghiệm.”

"Rửa tay đi, ta đưa cô về nhà."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com