Giữa trời tuyết lớn mênh mông, ta nằm rạp trên lưng thư sinh.
Lưng bị roi quất, gió lạnh thổi qua đau như d.a.o cứa.
Ta vô thức cắn chặt môi, không phát ra một tiếng rên rỉ nào.
Lúc mới vào Xuân Phong Lâu, ta khóc rất nhiều.
Khóc vì nhớ người mẹ không chịu nổi gánh nặng cuộc sống mà bỏ ta lại, chạy theo người khác.
Hận người cha suốt ngày lẩn quẩn ở sòng bạc, bán cả nữ nhi chỉ để đánh cược.
Oán mụ tú bà lòng dạ sắt đá, bất chấp lời cầu xin của ta, ép ta làm kẻ phong trần.
Sợ cuộc đời mình rồi sẽ giống như những nữ tử trong lâu, đến lúc nhan sắc tàn phai, bị bọc trong chiếu rách, ném ra đồng hoang ngoại thành.
Sau này, mụ tú bà tên Tang mụ chê ta khóc lóc xui xẻo, nhốt ta trong phòng chứa củi, ba ngày không cho ăn uống.
Chỉ để lại một con thỏ trắng nhảy nhót khỏe mạnh.
Mụ nói: "Muốn c.h.ế.t thì c.h.ế.t cho dứt khoát. Nếu còn muốn sống, phải học cách tàn nhẫn. Xuân Phong Lâu không nuôi những kẻ vô dụng khóc lóc sướt mướt."
Cánh cửa phòng chứa củi bị khóa bằng xích sắt nặng trịch, chỉ còn lại ta và con thỏ tên Miêu Miêu.
Hoành thánh da mỏng nhân đầy, nước gà thơm phức, người khác bán năm văn tiền, hắn chỉ bán ba văn.
Ta cười hắn không biết buôn bán.
Hắn không tranh luận.
Chỉ rắc thêm một nắm hành, bưng bát hoành thánh nóng hổi cho khách quen trong con hẻm nhỏ.
Rồi hắn lau tay vào vạt áo, mãn nguyện nhìn họ ăn ngấu nghiến.
Hơi nước từ nồi súp bốc lên nghi ngút, giọng hắn mơ hồ vang lên:
"Cuộc sống mưu sinh vốn chẳng dễ dàng, bán đắt quá, họ sẽ chẳng nỡ ăn."
Ta sững người.
Ở Xuân Phong Lâu, ta học cách giẫm lên đầu người khác mà leo lên.
Người vào được Xuân Phong Lâu đều có chút nhan sắc.
Nhưng hoa khôi chỉ có một.
Phận kỹ nữ thấp hèn, sống c.h.ế.t đều nằm trong tay người khác.
Muốn sống, muốn sống tử tế, phải leo lên đỉnh cao.
Tang mụ từng khen ta có gan liều lĩnh, một mất một còn.
"Thà ta phụ người trong thiên hạ, chứ không để thiên hạ phụ ta."
Cầm chén ngọc trong tay, ta cười lạnh.
Trong lâu, cách vài ngày lại có vài nữ tử bị khiêng ra từ cửa sau.
Nếu ta không tranh, chẳng biết ngày nào sẽ đến lượt mình.
Lòng trắc ẩn luôn bị ta xem là thứ vướng bận.
Nhưng có lẽ cuộc sống an yên trong hẻm Tế Liễu khiến ta mất đi cảm giác nguy hiểm cận kề như trong lâu.
Nhìn những thực khách áo quần rách nát, ôm bát ăn sạch cả nước lẫn cái, sau đó vỗ bụng no nê, đội gió lạnh đi làm, ta bất giác thấy lời Hạ Tây Châu có lý.