Thế là hôm sau, ta dậy sớm, vấn tóc gọn gàng, bước vào bếp trong ánh mắt kinh ngạc của hắn.
Đáng giận nhất là, giá bán rẻ như thế mà vẫn có người quỵt nợ.
Khi lão Trịnh bán hương nến ở đầu hẻm lần thứ ba mặt dày xin chịu nợ, ta cau mày, ném giẻ lau trong tay xuống, chuẩn bị nổi trận lôi đình.
Nhưng Hạ Tây Châu không để lộ cảm xúc, kéo tay ta lại.
Hắn múc một bát hoành thánh đầy, còn rắc thêm hành.
Hành do chính tay ta thái!
Khi thu dọn quầy hàng, ta vẫn ngồi sau quầy, tức tối phồng má, không buồn mở miệng. Hạ Tây Châu bất lực cười, như làm ảo thuật, lấy ra một xâu kẹo hồ lô.
Đường phèn trong suốt, quả đỏ tươi.
Ta hừ một tiếng.
Đừng hòng dùng một xâu kẹo rẻ tiền để mua chuộc ta.
Nghĩ là vậy, nhưng tay ta nhanh chóng giật lấy, giận dỗi cắn một miếng.
Vị chua ngọt tan trên đầu lưỡi.
Hạ Tây Châu chậm rãi thu dọn:
Hồng Trần Vô Định
"Lúc ta mới đến hẻm Tế Liễu, khoảng sáu bảy tuổi, vì nhớ nhà nên ngày nào cũng khóc ở đầu hẻm."
"Khóc đến nghẹn thở, suýt tắt thở, là Trịnh thúc bỏ quầy hàng, bế ta chạy đến y quán, cứu ta một mạng."
"Mấy năm nay, buôn bán hương nến không dễ, ông ấy cũng không còn cách nào khác."
Động tác nhai của ta chậm lại.
Khi lão Trịnh ngượng ngùng đến chịu nợ lần thứ tư, ta mặt lạnh múc một bát hoành thánh đầy.
Lão Trịnh nuốt nước bọt, cười lấy lòng:
"Cô nương, có thể cho thêm chút hành không?"
Ta trừng mắt nhìn ông, tức tối rắc thêm một nắm hành lớn.
Hạ Tây Châu ho nhẹ một tiếng, tay nắm thành quyền đưa lên miệng.
Khóe mắt, chân mày đều tràn đầy ý cười.
6
Cuộc sống ở hẻm Tế Liễu, tĩnh lặng và kéo dài.
Ánh nắng lướt qua những con ngõ nhỏ hẹp, thời gian như dòng suối lặng lẽ chảy trôi.
Vào những buổi chiều không bán hoành thánh, Hạ Tây Châu cũng chẳng vào thư phòng.
Hắn khi thì lật lại vườn rau, sửa hàng rào, khi thì ném một nắm thóc cho gà ăn.
Hoặc chỉ đơn giản ngồi trong sân, cúi đầu cầm con d.a.o nhỏ khắc gỗ.
Chú chó vàng nhỏ trong sân yên tĩnh nằm phục bên chân hắn.
Ta ngồi phơi nắng dưới hành lang.
Trương đại phu của hiệu thuốc Hồi Xuân Đường nói ta khí hư, phơi nắng sẽ giúp phục hồi vết thương.
Nắng ấm mùa đông rải lên mặt, vừa ấm áp, vừa lạ lẫm.
Ta mở rộng năm ngón tay, làn da lâu ngày không gặp ánh sáng trắng mịn như ngọc.
Các nữ tử ở Xuân Phong Lâu, bình thường chẳng mấy khi nhìn thấy ánh mặt trời.
Thứ nhất, là để dưỡng một làn da tuyết trắng.
Thứ hai, vì bóng đêm mới là thời gian của chốn phong trần.
Ta nhắm mắt lại, yên lặng cảm nhận sự ấm áp của ánh mặt trời đã lâu không được chạm tới.
Bên tai là âm thanh đều đều của d.a.o khắc gỗ: "xẹt xẹt".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hạ Tây Châu lại đang khắc gỗ.
Tiếng d.a.o dừng lại, ta tò mò vươn cổ nhìn qua.
Chỉ thấy một con vật với hình thù mơ hồ, không rõ là giống loài gì.
Giống chó mà không phải chó, giống lợn mà chẳng phải lợn.
Ta chậc lưỡi chê bai.
Nhìn dáng vẻ hắn chăm chú, cứ ngỡ hắn là hậu duệ của Lỗ Ban!
Hạ Tây Châu thổi đi lớp bụi gỗ thừa, nhìn con vật kỳ dị vừa khắc ra, không khỏi cười ngượng.
Ta giật lấy con d.a.o khắc trong tay hắn, nhặt một khúc gỗ ở bên chân, bắt đầu thành thạo gọt đẽo.
Lão cha bất tài của ta từng là một thợ mộc nhỏ có tiếng trong làng.
Ta từ nhỏ đã quen với mùi gỗ, cũng từng chơi đùa vài năm với nghề này.
Nếu không phải ông ta nghiện ngập cờ b.ạ.c đến mất hết nhân tính, có lẽ cả nhà ta đã sống yên ấm, hòa thuận.
Nghĩ đến đây, ta đột nhiên mất hứng.
Vứt con d.a.o khắc trong tay, ném con ch.ó gỗ vừa khắc theo hình chú chó vàng vào lòng Hạ Tây Châu, khiến hắn ngẩn người.