Thôi Tri Ý

Chương 1: 1



1

 

Thành hôn với Tạ Cẩn đã ba năm, hắn vốn luôn giữ lễ biết chừng mực. 

 

Thế mà nay chỉ vì một nữ tử hái trà, hắn lại thân tàn nhếch nhác quỳ trước giường ta, từng tiếng khẩn cầu ta tha cho Giang Lan Khê.

 

Nhìn Tạ Cẩn trước mắt vì một nữ nhân khác mà trở nên tiều tụy hèn mọn, tim ta bỗng thắt lại, đau đến tận xương tủy.

 

“Ngươi thật sự yêu nữ tử hái trà đó?”

 

Tạ Cẩn ngẩng mắt nhìn ta:

 

“Nàng không phải nữ tử hái trà, nàng có tên, gọi là Giang Lan Khê.”

 

Ta vung tay tát hắn một cái. Má hắn ửng đỏ sưng lên, tóc tai rối loạn, chỉ lặng lẽ chịu đựng, không phản kháng, không trốn, để mặc ta trút giận.

 

“Ngươi đánh ta, mắng ta đều được, nhưng đừng làm khó Lan Khê.”

 

Bàn tay ta giơ lên, nghe đến câu này rốt cuộc cũng không rơi xuống nữa.

 

Năm ấy ta gả vào Tạ gia, bị Tạ mẫu bức ép. 

 

Ngày tân hôn đầu tiên đã phải quỳ trong từ đường chép kinh, còn bị bắt giữa ngày đông giá rét ra hồ băng câu cá để nấu canh bồi bổ cho bà ta.

 

Tạ Cẩn khi ấy từng che chở trước mặt ta, van xin mẫu thân đừng làm khó ta.

 

Nhưng nay hắn lại bảo hộ một nữ nhân khác.

 

Ta nuốt xuống nỗi chua xót, nói với hắn:

 

“Tạ Cẩn, nàng ta không yêu ngươi.”

 

Năm năm trước, trong trận hạn hán ở Liêu Bình, ta cứu Giang Lan Khê vốn không nhà, đem nàng ta về trà trang, dạy hái trà, dạy nấu trà, cho nàng ta chỗ dung thân. 

 

Nhưng nàng ta lại ngấm ngầm tư lợi ăn bớt tiền, bị ta phát hiện trừng phạt thì liền xúi giục những người khác đi buôn lậu.

 

Ta thật sự không thể giữ nàng ta lại, bèn đưa đủ bạc để nàng ta sống, lệnh cho nàng ta rời trà trang.

 

Không ngờ nàng ta vì muốn ở lại, lại bất chấp lễ nghĩa liêm sỉ mà quyến rũ Tạ Cẩn.

 

Một ngày, ta đến Thanh Nguyệt trà phường xay trà, cánh cửa trà thất khép hờ. 

 

Mơ hồ nghe thấy tiếng chén trà va vào mặt bàn, xen lẫn những âm thanh nam nữ mơ hồ.

 

Bàn tay ta run rẩy đặt lên cánh cửa nhưng không dám đẩy vào. 

 

Qua khe hở nhỏ, ta nhìn thấy bọn họ ở ngay trên bàn trà của ta, nơi ta ngày đêm xay trà.

 

Đôi chân thon dài trắng muốt của Giang Lan Khê vắt trên vai Tạ Cẩn, áo quần trượt xuống tận cánh tay, chiếc yếm hồng thêu uyên ương lỏng lẻo treo trên người, theo động tác mà phập phồng.

 

Giang Lan Khê dường như nhìn thấy ta. 

 

Nàng ta ngậm một lá trà trên môi, khiêu khích thè lưỡi nuốt xuống, khóe miệng nhếch lên nụ cười đắc thắng.

 

Tạ Cẩn cúi đầu, hôn lên nốt ruồi đỏ nơi mắt cá chân nàng ta.

 

M.á.u trong người ta tức khắc đông cứng, dạ dày cuộn trào, ta ghìm không nổi cơn buồn nôn.

 

Ta che miệng, đầu óc trống rỗng, thân thể đi trước lý trí, bản năng mà bỏ chạy.

 

Ta ngã vật bên giếng cạn sau vườn khô khốc nôn khan không dứt, cuối cùng chỉ còn yếu ớt ngồi dựa vào thành giếng, mơ hồ mịt mờ.

 

Về sau, khi Xuân Đào đỡ ta trở về phòng, ta nhìn thấy chiếc yếm hồng cùng áo lót của Tạ Cẩn bị treo ngay trên đầu giường ta.

 

Là khiêu khích, là trả thù.

 

“Tạ Cẩn, nàng ta là đang trả thù ta, nàng chỉ vì muốn ở lại trà trang!”

 

Tạ Cẩn chậm rãi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt ta, đáy mắt tối đen, ánh sáng vỡ nát lấp loáng.

 

“Nàng ấy yêu ta. Huống hồ, Lan Khê đã có thai, ta không thể bỏ mặc nàng.”

 

Ta sững sờ, toàn thân lạnh lẽo.

 

Ngày xưa Tạ Cẩn từng bất chấp mọi phản đối cưới ta vào cửa, nay lại kiên định bảo hộ Giang Lan Khê đến vậy.

 

Hắn yêu Giang Lan Khê, nên dù ta nói gì hắn cũng sẽ không tin.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mọi khuyên ngăn của ta chỉ là đá thử vàng, thành chứng cứ cho cái gọi là tình yêu tuyệt mỹ của bọn họ. 

 

Mọi giải thích đều sẽ hóa thành ủ rũ.

 

Sắc m.á.u trên mặt ta rút cạn, ta cười cay đắng:

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

“Được. Ta đồng ý với ngươi.”

 

2

 

Tạ Cẩn cầu xin ta cho Giang Lan Khê một danh phận.

 

Ta đáp ứng nhưng đưa ra một điều kiện:

 

“Ta muốn cùng ngươi có một đứa con.”

 

Đại Lương trọng nông khinh thương, lại càng hà khắc với nữ tử. 

 

Nếu muốn hòa ly, ta phải vì mình tranh một con đường sống, vì gia tộc tranh lấy một tia hy vọng.

 

Thôi gia chúng ta kinh doanh trà trang trăm năm, con cháu thưa thớt, đến đời này chỉ còn lại ta. 

 

Nếu không con mà lại hòa ly, trà trang rất có thể sẽ rơi vào tay Tạ gia.

 

Ta có thể thành toàn cho Giang Lan Khê và Tạ Cẩn.

 

Nhưng cũng cần bọn họ thành toàn cho danh dự, thể diện, cho gia tộc và trà trang của ta.

 

Ta muốn một đứa con, một người thừa kế có thể kế tục trà trang.

 

Bỏ cha giữ con, đó là kiên trì cuối cùng của ta trong hôn sự thất bại này.

 

Tạ Cẩn nghe ta đáp ứng, đôi mắt vốn trống rỗng thoáng gợn sóng vui mừng. 

 

Nhưng khi nghe điều kiện, hắn lại mím môi không nói, như thể chẳng hề cao hứng.

 

“Không chịu thì thôi.” 

 

Ta giả vờ đứng dậy rời đi, Tạ Cẩn vội nắm c.h.ặ.t tay áo ta.

 

“Được.”

 

Khóe môi Tạ Cẩn khẽ mím c.h.ặ.t, trong sự đáp ứng lộ vẻ miễn cưỡng, đến cả lúc nói cũng không dám nhìn thẳng vào mắt ta.

 

Hắn quên rồi chăng? 

 

Năm xưa hắn từng giữa ngày đông lạnh buốt, ra chợ tây xếp hàng hai canh giờ mua anh đào cho ta. 

 

Đưa hộp anh đào đến tay ta, hắn đỏ bừng mặt, không dám nhìn thẳng mắt ta.

 

Nay thời gian trôi qua, hắn vẫn không dám nhìn ta. 

 

Chỉ là khi xưa vì trong mắt đều là ta, còn nay vì trong lòng không còn ta nữa.

 

“Ta có thể đáp ứng nàng nhưng thân thể Lan Khê đã thuộc về ta, lại còn mang cốt nhục của ta, ta cũng nên cho nàng một bảo chứng, để nàng yên tâm chờ sinh.”

 

Ta lạnh lùng hỏi: 

 

“Ngươi muốn cái gì?”

 

Tạ Cẩn giọng tha thiết, gần như giống hệt ngày nào dưới gốc lê thề nguyện đời đời ân ái cùng ta:

 

“Lan Khê không thể làm thiếp, ta muốn cưới nàng làm bình thê.”

 

Có lẽ do những ngày này chịu quá nhiều đả kích, nên khi nghe hắn nói ra, lòng ta lại chẳng gợn sóng, thậm chí còn thở phào.

 

Ta không nói với Tạ Cẩn chuyện muốn hòa ly, cho nên hắn mới nghĩ thay Giang Lan Khê cầu một thân phận tốt đẹp hơn.

 

Bình thê, với một nữ tử chưa gả mà mang thai ở Đại Lương, quả thực là địa vị thể diện.

 

Tạ Cẩn vốn tâm tư chu toàn, ta vẫn luôn biết.

 

Giống như trước kia, hắn hiểu ta ở trước mặt bà mẫu khốn khổ, nên khi sai bếp nhỏ nấu món ta thích sẽ giả nói là hắn thích, để ta khỏi bị trách mắng kén ăn.

 

Hay những ngày đông hắn sợ ta sợ lạnh, liền dậy sớm nửa khắc, hong ấm giày tất trước lò sưởi, lại dịu dàng gọi ta dậy, ngồi xổm mang giày tất cho ta.

 

Lại ví như, ta lỡ va phải góc bàn trà, buổi trưa đã thấy hắn dùng dây thừng quấn kín chỗ nhọn.