Thôi Tri Ý

Chương 2



Quá nhiều ký ức thoáng qua trong đầu ta, như một giấc mộng rực rỡ.

 

Mà nay, mộng đã tàn.

 

Ta siết c.h.ặ.t tách trà, thành chén nóng bỏng rát ngón tay, ta vẫn chẳng hề hay. 

 

Đến khi Tạ Cẩn bất chợt nắm lấy tay ta.

 

Hắn dịu dàng thổi những ngón tay bị bỏng đỏ của ta, chân mày khẽ nhíu, giọng như trách móc, lại như bất lực:

 

“Tri Ý, ta biết nàng oán ta, nàng muốn đánh muốn mắng gì cũng được nhưng đừng tự làm tổn thương mình.”

 

Ta nhìn gương mặt Tạ Cẩn, thoáng thấy xa lạ. 

 

Ta đứng dậy, kín đáo rút tay khỏi tay hắn, nở một nụ cười ôn hòa bình thản:

 

“Giao dịch thành, ngươi có thể cưới Giang Lan Khê làm thê tử.”

 

Tạ Cẩn vui mừng đến mức nắm c.h.ặ.t vai ta, tựa như đứa trẻ hân hoan, không biết làm sao cho phải.

 

“Tri Ý, ta biết nàng hiền hiểu nhất, nhất định sẽ thông cảm cho Lan Khê!”

 

Ta thản nhiên nhìn vẻ mặt rạng rỡ của hắn, khóe môi cong nụ cười vừa phải.

 

Chỉ có điều, nửa câu sau ta không nói.

 

Hắn có thể cưới Giang Lan Khê làm thê tử, nhưng Thôi Tri Ý ta sẽ không còn là thê tử của hắn nữa.

 

3

 

Giang Lan Khê dọn vào Đông Viện. Ở đó trồng đầy lê, đúng là mùa hoa nở rộ mà lê lại vốn là thứ ta yêu nhất. 

 

Tin ta đòi Tạ Cẩn cho một đứa con truyền đến tai nàng ta, Giang Lan Khê vẫn tỏ ra vô cùng bình thản. 

 

Nàng ta không cãi cọ ầm ĩ với Tạ Cẩn, chỉ là sau một trận hoan lạc, nằm thoả mãn trong lòng hắn, thản nhiên cất giọng:

 

“Tạ Cẩn, ta không thích lê.”

 

Một câu “không thích” của nàng ta, cả vườn lê đều bị c.h.ặ.t sạch.

 

Trong đó có một cây ta và Tạ Cẩn cùng trồng khi thành thân, dưới gốc còn chôn một vò Nữ Nhi Hồng. 

 

Chúng ta từng ước hẹn, đợi đến khi tóc điểm bạc thì cùng nhau đào lên đối ẩm. 

 

Nay vò rượu theo rễ lê bị xới tung, hũ vỡ nát, hương rượu quyện vào gió lại thoang thoảng đắng cay.

 

Xuân Đào bất bình thay ta, còn ta ngẩng nhìn cánh hoa bay đầy trời lại mỉm cười. 

 

Nút thắt trong lòng ta nay đã có người khác thay ta buông xuống.

 

Đêm ấy, tắm rửa xong ta nằm chờ Tạ Cẩn. 

 

Giang Lan Khê biết hắn sẽ nghỉ tại phòng ta, nên buổi trưa đã kéo hắn sang Đông Viện.

 

Xuân Đào nói, Đông Viện hôm nay lấy nước nóng ba lần, thay chăn ba lần.

 

Chuông giường leng keng suốt cả ngày. 

 

Ta chỉ cười, sai người mang thuốc an thai đưa sang, rồi cởi áo nằm nghỉ.

 

Xem ra hôm nay Tạ Cẩn chẳng còn sức đến phòng ta nữa.

 

Trong cơn mơ màng, ta nghe tiếng cửa khẽ đẩy, rồi bên giường lõm xuống một khoảng. 

 

Ta chốc lát chẳng rõ là mơ hay thực, liền quay lưng hỏi:

 

“Nàng ta chịu để chàng đến sao?”

 

Nghe Tạ Cẩn trầm giọng “ừ” một tiếng, tâm tình dường như chẳng tốt. 

 

Cũng phải thôi, bỏ người mới mà về ngủ với người cũ, tất nhiên chẳng vui. 

 

Ta khẽ nghiêng đầu, qua ánh trăng lờ mờ thấy hắn cũng quay lưng về phía ta. 

 

Ta đè nén ghê tởm trong lòng, đưa tay đặt lên vai hắn:

 

“Kết thúc sớm, chàng có thể về Đông Viện ngủ.”

 

Hắn không đáp, thân thể căng c.h.ặ.t. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tận mắt thấy hắn chán ghét ta đến vậy, lòng ta ngổn ngang chẳng rõ là bi thương hay cay đắng. 

 

Ta cúi mắt, ngón tay siết lại.

 

“Thôi được, hôm nay chàng mệt, để mai đi.”

 

Nghe vậy, người Tạ Cẩn bất chợt khẽ động, rồi trong lúc ta chẳng kịp phòng bị, cả thân thể hắn đè xuống. 

 

Ngón tay hơi lạnh từ áo lót luồn vào ôm ngang eo ta, khiến ta rùng mình; đến khi hơi thở dồn dập của hắn phả xuống cổ, ta mới kịp phản ứng.

 

Hắn rất gần, ta nghe rõ nhịp tim, ngửi thấy hơi lạnh trên người, cảm nhận sự khẽ vuốt ve cùng ẩn nhẫn nén lại nơi đầu ngón tay.

 

Ẩn nhẫn? 

 

Ta không hiểu hắn đang kiềm chế điều gì, giữ tiết cho Giang Lan Khê ư? 

 

Nhưng hắn đã đồng ý với ta sẽ cho ta một đứa con. 

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Ta như muốn trút giận, vội kéo dây áo hắn, định cởi bỏ y phục.

 

Trong đêm, gương mặt hắn mơ hồ khó lường, lại bất ngờ nắm c.h.ặ.t cổ tay ta. 

 

Ta giận dữ kêu: 

 

“Tạ Cẩn!”

 

“Tri Ý, khẽ thôi.”

 

Nghe tiếng nói, toàn thân ta căng cứng, m.á.u như ngừng chảy.

 

“Ngươi là ai!?”

 

Đó không phải giọng của Tạ Cẩn. 

 

Ba năm cùng giường chung gối, dù ta thờ ơ thế nào cũng không thể lẫn. 

 

Trong thoáng chốc, trong đầu ta hiện ra trăm ngàn khả năng, tay kia đã lén tìm trâm gài dưới gối. 

 

Nhưng vừa chạm đến, liền bị hắn nhanh hơn đoạt mất.

 

Giọng hắn khàn trầm, lại dịu dàng:

 

“Đừng làm tổn thương mình.”

 

Ta khựng lại, trừng mắt nhìn gương mặt mơ hồ trong bóng tối.

 

“Ngươi là Tạ Hiến Ninh.”

 

4

 

Tạ Hiến Ninh, huynh trưởng khác mẫu của Tạ Cẩn, trưởng tử Tạ gia. 

 

Hắn lặng im chốc lát, đặt lại trâm bên gối ta như muốn trấn an.

 

“Ngươi sao biết?”

 

Ta hít thở dần bình ổn, mở tay bị hắn nắm. 

 

Trong lòng bàn tay ta là một miếng ngọc nhỏ vừa trượt khỏi áo ngủ của hắn, vốn được đeo ở cổ, áp sát nơi tim. 

 

Lúc hỗn loạn, ta vô tình chạm phải, bản năng giữ c.h.ặ.t như tìm cọng cỏ cứu mạng.

 

Cảm giác mát lạnh lan vào lòng bàn tay, hoa văn mây lành quen thuộc khiến tim ta thắt lại. 

 

Không thể nhầm được: chính là miếng ngọc ta làm mất ba năm trước.

 

“Ba năm trước ta tới Tạ phủ bái kiến, sau khi gặp ngươi thì mất ngọc, ta lẽ ra đã phải biết là ngươi nhặt.”

 

Tạ Hiến Ninh sững ra, rồi thả tay ta, lại nhét ngọc vào lòng, áp nơi ngực.

 

“Đừng lấy lại, được không?”

 

“Cứ xem như để ta giữ một kỷ niệm.”

 

Ta sững người, đầu óc rối loạn. 

 

Trong lòng ta, hắn xưa nay luôn là bậc quân tử ít nói, thanh lãnh cao ngạo.