Thôi Tri Ý

Chương 18



Trà trang Thôi thị chỉ sau một đêm đã trở thành hoàng thương, thương nhân tứ phương mang bạc vàng đến chen chúc, thuyền bè cập bến ngày đêm bốc dỡ không ngừng.

 

Sau khi Tạ mẫu biết chuyện ta và Tạ Hiến Ninh, bà ta đã nhiều lần đến trà trang gây náo loạn. 

 

Bà ta hoàn toàn không còn vẻ tự phụ thanh cao ngày trước, ngồi ngay đầu phố gào thét như nữ nhân chợ búa, mắng ta bội tín phản nghĩa, hồng hạnh xuất tường.

 

Nhưng đã có thánh chỉ tứ hôn, chẳng ai dám nói gì, đều cho rằng bà ta phát điên, cắn bừa khắp nơi.

 

Sau đó nha dịch lấy cớ gây rối, bịa đặt hãm hại mệnh quan triều đình, giam bà ta mấy tháng. 

 

Từ ấy bà ta không còn dám tới trà trang quấy nhiễu nữa.

 

Khi Tạ Cẩn đón mẫu thân ra khỏi ngục, còn cãi nhau một trận lớn, cấm bà ta đến tìm ta sinh sự. 

 

Tạ mẫu uất kết trong gan, tức khí mà trúng phong, nửa năm nay chỉ có thể nằm liệt trên giường, ngoài việc nói năng thì toàn thân bất động, chỉ còn Giang Lan Khê ngày ngày hầu hạ.

 

Song Tạ mẫu vẫn thường cay nghiệt, miệng lưỡi không chịu thua. 

 

Hóa ra bà ta không phải chỉ ghét ta, mà ghét mọi nữ nhân lại gần nhi tử của mình. 

 

Đó là một thứ chiếm hữu cuồng vọng, cực đoan đến đáng sợ.

 

Mà Giang Lan Khê vốn cũng chẳng phải kẻ chịu thiệt thòi. 

 

Trước mặt Tạ Cẩn nàng ta còn giả vờ hầu hạ chu đáo, đợi hắn rời đi liền mặc kệ Tạ mẫu tiểu tiện ngay trên giường.

 

Tạ Cẩn vất vả suốt ngày, về nhà chỉ còn đối diện với cơn giận của mẫu thân và lời oán trách của thê tử, ngày tháng trôi qua chẳng khác nào nước sôi lửa bỏng.

 

Cho đến nửa tháng trước, Giang Lan Khê sinh ra một thai nhi c.h.ế.t.

 

Khi Tạ Cẩn cùng lang trung điều tra nguyên nhân thai c.h.ế.t lưu, mới tình cờ phát hiện bản thân vốn không có khả năng sinh dục.

 

Tạ Cẩn gần như ngất đi, sau khi tra hỏi gắt gao mới biết, đứa con trong bụng Giang Lan Khê không phải của hắn, mà là của trà thương.

 

Còn là trà thương nào, ngay cả Giang Lan Khê cũng không rõ.

 

Khi xưa để bán chui trà cống, sang nhượng điền trang, nàng ta không tiếc bán rẻ nhan sắc, lần lượt uốn mình dưới gối nhiều thương nhân. 

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Đứa con trong bụng rốt cuộc là của ai, ngay chính nàng ta cũng chẳng tính nổi.

 

Nhưng có một điều chắc chắn, đứa bé không phải của Tạ Cẩn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tạ Cẩn liền hóa điên.

 

Là thực sự điên dại.

 

Ngày ngày hắn ngồi trước ngạch cửa sơn son đã loang lổ của Tạ phủ, hướng về đám trà thương qua lại mà ngây ngô cười. 

 

Chiếc áo nguyệt bạch thêu trúc xanh sớm đã chẳng rõ màu gốc.

 

Sau này hàng rong nói rằng tháng trước Tạ Cẩn theo một vị tăng du phương mà đi, lúc rời chẳng mang theo gì, chỉ còn đôi vòng bạc xoắn không cùng cỡ trên cổ tay.

 

Vòng ấy vành quá nhỏ, ăn sâu vào da thịt rớm m.á.u, hắn lại không kêu một lời đau, cứ ngày ngày đeo mãi, cho đến khi vòng bạc hòa vào da thịt…

 

Còn Giang Lan Khê.

 

Sau khi bị Tạ Cẩn bỏ, nàng ta mất đi chỗ dựa Tạ gia, lại thêm tật chân tật gối, để mưu sinh đành bán thân.

 

Mùa mai tuyết phủ, Giang Lan Khê c.h.ế.t dưới chân trà sơn ngoại thành.

 

Hôm ấy ta đang đun trà nghe tuyết, tỳ nữ hớt hải chạy đến báo, rằng khi các cô nương Túy Nguyệt Hiên sáng sớm quét tuyết, phát hiện dưới gốc mai một kỹ nữ đông cứng, co ro mà c.h.ế.t.

 

Người ta nói là lây bệnh dơ bẩn, đau đớn mà c.h.ế.t.

 

Ta đích thân tới Túy Nguyệt Hiên, thấy trong tóc nàng ta vẫn còn cài đôi trâm hải đường song sinh năm xưa Tạ Cẩn tặng. 

 

Tuyết vụn phủ trên gương mặt tàn trang lấm lem, lại giống như năm đó nàng ta c.h.ặ.t trụi cả vườn lê hoa.

 

Là nhân, cũng là quả.

 

Ta lấy áo choàng phủ lên t.h.i t.h.ể Giang Lan Khê, chống ô xoay người rời đi.

 

Bước ra khỏi cổng, Tạ Hiến Ninh từ phía sau khoác thêm áo lông cho ta, khẽ nói:

 

“Trong viện mai đỏ đã nở, ngày mai hái ít bỏ vào trà được chăng?”

 

Ta nắm lấy tay chàng, mỉm cười gật đầu.

 

“Nghe theo chàng.”

 

Tạ Hiến Ninh liền bế bổng ta lên:

 

“Gọi là phu quân.”

 

- Hoàn văn -