Thôi Tri Ý

Chương 17



22

 

Trời vừa hửng xanh nhạt, Giang Lan Khê liền được Tạ mẫu sai đến xông vào trà trang.

 

Nàng ta ngẩng đầu nhìn tấm biển gỗ mun chữ vàng đã tróc “Thôi thị”, thấy chói mắt liền sai tiểu đồng thay xuống.

 

“c.h.ế.t hết rồi à? Mau tháo cái biển xúi quẩy này xuống!”

 

Nhưng nàng ta gào thét cả buổi, không ai nghe.

 

“Các ngươi điếc hết rồi sao? Thôi Tri Ý đã bị Tạ gia bỏ rồi, ta mới là Tạ gia phu nhân tương lai, là chủ nhân tương lai của trà trang này!”

 

Nhưng chẳng ai để ý, ai nấy lặng lẽ làm việc.

 

Giang Lan Khê chặn một cô nương hái trà lại, định trút giận, vừa ngẩng đầu thì thấy ta dìu thắt lưng nhức mỏi bước ra từ trà trang. 

 

Những trà nương vừa nãy không đếm xỉa đến nàng ta đều đồng loạt cúi người, cung kính gọi ta:

 

“Đông gia.”

 

Giang Lan Khê buông tay khỏi cô nương hái trà, kinh ngạc:

 

“Thôi Tri Ý!? Sao ngươi lại ở đây?”

 

Ta mỉm cười:

 

“Vì sao ta không thể ở đây?”

 

“Nàng đã hòa ly với Tạ Cẩn, trà trang này cũng đã phán cho Tạ gia, chẳng lẽ nàng nghĩ mang thai một đứa con hoang mà còn đòi lấy lại trà trang sao?”

 

Ta lắc lắc hôn thư trong tay:

 

“Quan phủ đúng là đã phán trà trang cho Thiếu phu nhân Tạ gia, vì ta chính là Thiếu phu nhân Tạ gia.”

 

Ánh mắt ta nhìn sâu vào con ngươi đột ngột co rút của Giang Lan Khê:

 

“Đúng, đứa bé trong bụng ta không phải con của Tạ Cẩn, mà là huyết mạch của Tạ Hiến Ninh.”

 

Giang Lan Khê lảo đảo lùi lại:

 

“Không thể nào! Đêm đó rõ ràng là…”

 

“Là Hiến Ninh.” 

 

Ta khẽ vuốt bụng, mỉm cười: 

 

“Người mã phu các ngươi mua đêm tân hôn sớm đã bị hắn đánh gãy chân quẳng vào bãi tha ma, kẻ sau đó các ngươi tìm tên là Chu Diệp, hắn không phải mã phu chợ đen, mà là tướng sĩ theo Hiến Ninh c.h.é.m g.i.ế.t nơi sa trường.”

 

Giang Lan Khê c.h.ế.t sững, lúc này mới nhận ra mình bị lừa.

 

Nàng ta toan kéo tay áo ta, nhưng quan binh đã ùa tới bao vây.

 

“Các ngươi làm gì!? Buông ta ra!”

 

Ta ném sổ sách đẫm m.á.u vào mặt nàng ta:

 

“Mùng bảy tháng ba, ngươi cùng thương nhân gặp mặt ở Túy Tiên Lâu, dùng danh nghĩa ta tư bán cống trà, vui vẻ lắm nhỉ?”

 

Khi ta thu lại điền trang cửa hàng, tình cờ nghe một trà thương nói ra chuyện này. 

 

Sau đó ta nhờ Tạ Hiến Ninh ngầm điều tra suốt một thời gian, thì ra nàng ta không chỉ bán trà cũ, còn dám tự ý động vào cống phẩm ngự trà, cấu kết với nhiều thương nhân mưu tính xâu xé trà trang.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Việc nào việc nấy, đều khó tránh khỏi lao tù.

 

Nàng ta còn muốn biện bạch nhưng đã bị ngục tốt lôi xích sắt kéo đi, nàng ta bám c.h.ặ.t khung cửa, móng tay đỏ chót vẽ ra mười vết m.á.u trên gỗ sơn son:

 

“Thôi Tri Ý, ta sẽ không tha cho ngươi!”

 

“Thôi Tri Ý! Ngươi cùng Tạ Hiến Ninh vô môi cấu hợp, chẳng lẽ không sợ thiên hạ chê cười sao!”

 

Từ sau khi chuyện nàng ta và Tạ Cẩn lộ ra, trưởng bối Tạ gia thường xuyên làm khó dễ, nàng ta ở Tạ gia vốn chẳng được dễ chịu. 

 

Nàng ta tưởng ta cũng sẽ giống nàng ta, chịu lạnh nhạt.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Không biết từ khi nào, Tạ Hiến Ninh đã ở bên cạnh ta, đưa tay che tai ta:

 

“Đừng nghe, xui xẻo.”

 

Sau đó hắn nhìn Giang Lan Khê bị ngục tốt kéo đi, cười khẽ:

 

“Chuyện này khỏi cần nàng lo, ta sớm đã tấu lên thánh thượng, mọi chuyện đều rõ ràng, thánh thượng đích thân ban hôn, chẳng ai dám nói Tri Ý một câu không.”

 

Giang Lan Khê trừng tròn mắt không tin lắc đầu, còn muốn nói gì nữa thì đã bị lôi đi, tiếng gào thét the thé cuối cùng cũng chìm trong dòng người.

 

Ta tựa vào n.g.ự.c Hiến Ninh:

 

“Chỉ tiếc là Tạ Cẩn sẽ không bỏ mặc đâu.”

 

Hắn khoác áo choàng lên người ta:

 

“Rồi sẽ có một ngày hắn hiểu ra sự thật, đó là nhân quả của chính hắn.”

 

Quả nhiên chẳng ngoài dự đoán, chẳng bao lâu Giang Lan Khê đã được thả.

 

Nghe nói Tạ Cẩn quỳ trên bậc đá xanh trước nha môn suốt ba ngày, hắn bán đi giá bút tử đàn quý trong thư phòng, thư họa tiền triều, thậm chí cầm cả đồ ngọc phỉ thúy mà mẫu thân hắn cất đáy hòm.

 

Cuối cùng chỉ còn lại đôi vòng bạc xoắn, hắn rốt cuộc không nỡ đem đi.

 

Sau này, hắn đành đi họa lâu làm thơ vẽ tranh cho những công tử phóng đãng mà trước kia hắn khinh thường, mới góp đủ mấy chục lượng bạc, chuộc Giang Lan Khê ra khỏi lao.

 

Ngày nàng ta ra tù, trời đổ tuyết, nàng ta bị ngục tốt do Tạ Hiến Ninh sắp xếp đánh gãy một chân, yếu ớt nép vào lòng Tạ Cẩn khóc than nhưng hắn chỉ lạnh lùng.

 

Tình cảm hắn dành cho Giang Lan Khê sớm đã cạn, chỉ còn chút áy náy, điều hắn quan tâm lúc này chỉ là đứa bé trong bụng nàng ta.

 

Giọng hắn lãnh đạm:

 

“Đứa bé thế nào rồi?”

 

“Đứa bé khỏe, Cẩn lang, chàng chỉ quan tâm đứa bé, chẳng quan tâm ta sao?”

 

Tạ Cẩn im lặng không đáp, chỉ nhìn ra ngoài xe, tuyết rơi lả tả phủ trên biển hiệu “Trà trang Thôi thị”. 

 

Bốn chữ vàng lấp lánh dưới nền tuyết mới càng thêm chói mắt.

 

Giang Lan Khê không để ý đến ngón tay hắn siết sâu vào lòng bàn tay, m.á.u tươi rỉ ra.

 

23

 

Nửa năm sau, vào ngày Đại điển cống trà, ta khoác lên mình y phục gấm đỏ thẫm, đón lấy tấm hoàng bảng kim tự được ngự ban. 

 

Trong khung cảnh ngập tràn hoa trà, Tạ Hiến Ninh nắm lấy tay ta, cùng ta treo tấm bảng lên cổng lớn trà trang.

 

Vì tình cờ phát hiện manh mối vụ án thất lạc trà cống ở Giang Nam, ta chẳng những được ban ngự bút đề bốn chữ mạ vàng “Minh quán Giang Nam”, mà còn được trao quyền thu mua Trà Long Tỉnh Vũ Tiền mười năm liền.