Ta bước theo nàng, men theo con đường lát đá bên khóm trúc xanh, vừa rẽ qua hành lang, chợt nghe tiếng giày lụa dừng lại trước mặt.
Ta ngẩng đầu, liền trông thấy một bóng dáng quen thuộc.
Thẩm Hàm Nguyệt.
Hai năm không gặp, hôm nay lại bất ngờ chạm mặt ở chốn này.
Đây không phải là thời điểm ta mong muốn gặp lại nàng ta nhất.
Nhưng đã trùng hợp thế này, ta cũng không có ý né tránh.
Ngược lại, người hoảng loạn lại chính là nàng.
Mắt mở to, môi run nhẹ:
“Tống Thời Vi? Sao lại là ngươi?”
“Ngươi… sao lại xuất hiện ở đây?”
Ta bình thản nhìn nàng.
Vết sẹo bên má nàng đã mờ đi nhiều so với hai năm trước.
Nhưng bởi lần ấy ta bịa chuyện về dược liệu, khiến nàng không dám dùng thuốc trị sẹo, thành ra vẫn còn một đường mờ nhạt vắt ngang qua gò má.
Vết sẹo ấy, nàng lấy một mảnh hoa điền đỏ thẫm che khuất.
Trông chẳng những không xấu, mà còn tăng thêm vài phần quyến rũ.
Ta mỉm cười.
“Gặp lại nhau, thật trùng hợp.”
Nàng ta nắm chặt khăn tay, lồng n.g.ự.c phập phồng vì giận dữ.
Không đợi ta trả lời, tiểu nha hoàn đứng cạnh đã nhanh miệng lên tiếng:
“Bẩm Thẩm tiểu thư, Tống cô nương được công chúa mời đến để chuẩn bị món quế hoa sen ngào cho yến tiệc hôm nay ạ.”
Thẩm Hàm Nguyệt nghe xong, sắc mặt sa sầm.
Rồi nàng cười khẩy:
“Hóa ra là một con đầu bếp.”
Giọng điệu tràn đầy khinh miệt.
Cứ như thể trong mắt nàng, việc ta cầm d.a.o cắt sen, nấu một món ăn, là chuyện vô cùng nhục nhã.
Ta cười nhạt, chậm rãi gật đầu.
“Phải, là đầu bếp.”
“Đầu bếp thì đã sao?”
“Chẳng phải, so với những kẻ chỉ biết ỷ lại vào sự cưng chiều, thì ta đây vẫn hơn ư?”
Sắc mặt nàng tối sầm lại, đôi môi run rẩy không nói nên lời.
Thẩm Hàm Nguyệt khẽ “chậc” một tiếng, ánh mắt đầy chế giễu:
“Ngươi bày ra dáng vẻ cao ngạo, thanh khiết, tưởng khác người lắm sao?”
“Giờ rời khỏi Thẩm phủ rồi, ngươi chẳng phải cũng sống khổ sở, chật vật như con kiến hay sao?”
Nàng ta chậm rãi bước lên một bước, mỉa mai:
“Tống Thời Vi, ngươi có hối hận không?”
Ta chẳng đáp, chỉ cười nhạt, hỏi lại:
“Thế còn ngươi? Rời khỏi Thẩm phủ, giờ đây ngươi sống thế nào?”
Lúc về tới kinh thành, ta đã nghe đôi ba lời đồn về tình cảnh của nàng ta.
Người ta nói rằng, Thẩm Tịch là kẻ vô tình bạc nghĩa, ngay cả nghĩa muội cũng không dung dưỡng.
Hẳn cuộc sống của nàng ta sau khi ta rời phủ cũng chẳng dễ dàng gì.
Nghe ta hỏi, Thẩm Hàm Nguyệt lập tức im lặng, sắc mặt dần tái nhợt.
Ta mỉm cười, thản nhiên buông thêm một câu:
“À… ta quên mất. Dường như chưa từng nghe tin Thẩm phủ có hỉ sự. Nói vậy, nhị tiểu thư Thẩm gia… đến giờ vẫn chưa xuất giá hay sao?”
Gương mặt nàng thoắt chốc biến sắc.
Giọng nói cũng cao lên, the thé:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
“Ngươi bịa đặt! Ngươi đừng hòng hạ nhục ta!”
Lúc ấy, nha hoàn bên cạnh nàng vội bước tới, lớn giọng đáp trả:
“Hừ! Nhị tiểu thư nhà ta sớm đã đính hôn với nhị công tử phủ Vĩnh Bình hầu. Nửa tháng sau sẽ về nhà chồng.
“Còn ngươi, một người nữ nhân bị phu quân bỏ rơi, có muốn ghen tị cũng không được!”
Ta khẽ nhíu mày.
Vĩnh Bình hầu phủ.
Quả là danh gia vọng tộc, bề thế không kém gì Thẩm phủ.
Chỉ có điều, vị nhị công tử kia thì…
Hắn nổi danh khắp kinh thành là một gã háo sắc, chơi bời lêu lổng, từng làm hỏng không biết bao nhiêu cô nương lương thiện.
Thậm chí, nha hoàn trong phủ, hễ ai có chút nhan sắc, đều không thoát khỏi bàn tay hắn.
Gia đình tử tế nào cũng ngầm cảnh giác, tránh xa phủ Vĩnh Bình hầu.
Ta nhìn Thẩm Hàm Nguyệt, môi nhếch nhẹ:
“Thì ra là Vĩnh Bình hầu phủ…”
“Ta còn tưởng… ngươi đang đợi trở thành kế thất của Thẩm Tịch cơ đấy.”
Lời vừa thốt ra, cả khoảng sân chìm vào im lặng.
Mấy nha hoàn xung quanh mở to mắt, vẻ mặt đầy sững sờ.
Huynh muội cùng nhà, sao lại nói đến chuyện cưới gả?
Sắc mặt Thẩm Hàm Nguyệt tái mét.
Lửa giận bùng lên, nàng ta giơ tay, toan tát ta.
Nhưng cánh tay chưa kịp giáng xuống, đã bị ai đó nắm chặt.
Nàng ta giật mình quay đầu.
Người đứng phía sau chính là Thẩm Tịch.
Đôi mắt hắn tối sẫm, giọng trầm lạnh:
“Hàm Nguyệt, đủ rồi!”
Nàng ta sững người, đôi mắt long lanh ngấn lệ:
“A huynh, là… là ả ta…”
“Câm miệng!”
Tiếng quát ấy không lớn, nhưng mang theo sự nghiêm khắc chưa từng có.
Ta đứng đó, khoanh tay, lặng lẽ quan sát.
Hoá ra, hắn cũng biết tức giận với nàng ta.
Nhân lúc Thẩm Hàm Nguyệt còn đang ngẩn người vì tiếng quát của Thẩm Tịch, ta bất thình lình giơ tay, giáng thẳng một cái tát lên mặt nàng ta.
“Chát!”
Tiếng bàn tay chạm vào da thịt vang vọng khắp sân.
Trời vừa mưa đêm trước, nền đất còn ẩm ướt, trơn trượt.
Cú tát khiến nàng ta loạng choạng, ngã sõng soài xuống vũng bùn.
Gò má vốn đã có vết sẹo, giờ đây in hằn thêm dấu bàn tay đỏ rực.
Thẩm Tịch theo bản năng định đưa tay đỡ nàng dậy.
Nhưng khi ánh mắt hắn chạm vào ta, bàn tay ấy khựng lại giữa không trung.
Ta chậm rãi cúi người xuống, giọng cười khẽ khàng, mềm mại, y hệt dáng vẻ của nàng ta khi xưa:
“Tiểu cô à, lễ gặp mặt này, ngươi có thích không?”
Ta nghiêng đầu, tỏ vẻ ngây thơ:
“À, suýt quên… hình như ta lỡ tay làm rơi mất hoa điền trên trán ngươi.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Vết sẹo này, trông thật xấu. Nhìn cứ như quả bí ngô nứt toác vậy.”
Mặt nàng ta tái nhợt.
Rồi bỗng chốc, nàng hét lên thất thanh, giọng khản đặc, đầy tuyệt vọng.