14
Yến tiệc Đông Chí kết thúc trong không khí vui vẻ.
Ta vừa định lui ra, thì bất ngờ có cung nhân bước tới, truyền lời:
“Công chúa mời Tống cô nương đến nội các dùng trà.”
Trong lòng ta thoáng chút bất an.
Tưởng chừng món quế hoa sen ngào hôm nay có chỗ sơ sót.
Nào ngờ, khi ta vừa quỳ gối hành lễ, Nùng Hoa công chúa đã cất lời bằng giọng điệu đầy hiếu kỳ:
“Ngươi và Thẩm Tịch…”
Giọng nói kéo dài, còn đôi mắt thì lấp lánh ánh cười tinh nghịch.
Ta khẽ sững lại.
Trong khoảnh khắc ấy, ta chợt nhớ đến Phúc Nương.
Thì ra… ngay cả công chúa cũng không cưỡng lại được cái thú tò mò chuyện đời tư.
Nghĩ vậy, ta đành cúi đầu, giọng đều đều:
“Dân nữ trước kia từng là phu nhân của Thẩm gia. Nhưng nay đã hòa ly, không còn liên quan.”
Công chúa gật gù, nét mặt tỏ vẻ thông tỏ:
“Bảo sao… khi ấy, Thẩm nhị tiểu thư kia lại giở thói ngang ngược như vậy.”
“Chỉ là… bản cung thấy, Thẩm tướng quân dường như vẫn còn lưu luyến ngươi.”
Ta ngẩn người.
Lời này, ta không biết nên đáp ra sao.
Nếu nói là Thẩm Tịch phụ bạc ta, thì hắn thực ra chưa từng làm chuyện gì quá giới hạn.
Chỉ là thiên vị muội muội, nhưng trước mặt người ngoài, cũng khó có thể kể lể.
Nhưng nếu nói ta sai, chẳng khác nào tự hủy thanh danh.
Nghĩ một hồi, ta bèn mỉm cười:
“Thật ra, dân nữ hòa ly với Thẩm tướng quân… cũng là vì có chung một suy nghĩ với công chúa.”
Công chúa thoáng ngẩn người, nét mặt đầy ngạc nhiên:
“Cùng suy nghĩ với bản cung? Chuyện này… sao lại thế?”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Nàng nheo mắt, rõ ràng không hiểu ẩn ý trong lời ta.
Nùng Hoa công chúa khẽ nhướng mày:
“Nhưng bản cung và phò mã chưa từng hòa ly. Ngay cả khi phò mã qua đời, bản cung vẫn thủ tiết suốt bao năm.
“Ngươi nói ta và ngươi có điểm giống nhau… vậy, giống ở đâu?”
Ta mỉm cười, nhẹ giọng đáp:
“Công chúa và phò mã tình thâm ý trọng, ai ai cũng biết.
“Năm tháng thủ tiết ấy, công chúa làm tròn chữ ‘nghĩa’ với người khuất núi.
“Nhưng thần nữ nghĩ… ngoài chữ ‘nghĩa’, e là công chúa còn có một lý do khác.”
Công chúa thoáng ngẩn người:
“Lý do gì?”
Ta cúi đầu, giọng đều đặn:
“Thần nữ đoán rằng… công chúa không muốn bị ai ràng buộc.”
Những lời này vừa thốt ra, ánh mắt công chúa sắc lên:
“Bản cung là hoàng nữ, ai dám ràng buộc ta?”
Ta mỉm cười:
“Dẫu phượng là loài chim cao quý nhất, khi ghép đôi rồi, cũng phải vì bạn đời mà gò mình trong tổ.”
“Đời người nữ tử, bất luận thân phận cao thấp, cứ dính đến hôn nhân, tất sẽ chịu thiệt.”
“Nếu giữ tròn nghĩa tình, tất phải hy sinh tự do.”
“Nếu bảo vệ tự do, tất mất đi sự đằm thắm, gần gũi.”
“Mà giữ được chừng mực, thì lại quá xa cách, cứng nhắc.”
“Từ đầu đến cuối, đó chẳng phải là bị người ta ràng buộc hay sao?”
Không gian trong nội các bỗng chốc yên lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Yên lặng đến mức nghe rõ cả tiếng chiếc lò trầm kêu tí tách.
Nùng Hoa công chúa nhíu mày, rồi hỏi chậm rãi:
“Nói vậy… đây chính là lý do ngươi muốn hòa ly?”
Ta nhẹ nhàng gật đầu:
“Đúng vậy. Thần nữ và công chúa đều như nhau.
“Thần nữ không muốn dùng chữ 'nghĩa' trói buộc bản thân.
“Không muốn tiếp tục cam chịu, cũng không muốn cúi đầu nhẫn nhịn.”
Một lát sau, công chúa bật cười, thở dài:
“Thẩm Tịch… đúng là mù rồi.”
Ta khẽ thở phào, lòng thầm nghĩ:
“Vậy là qua cửa ải rồi.”
Nhưng ta chưa kịp mừng xong, thì công chúa đã bất ngờ quay đầu ra sau tấm bình phong, cất giọng:
“Tiểu Mộc Đầu, ngươi quả nhiên may mắn, nhặt được báu vật rồi đấy.”
Tiểu Mộc Đầu?
Ta nhíu mày, quay đầu nhìn theo.
Sau tấm bình phong, một người chậm rãi bước ra.
Áo bào xám, thắt đai xanh.
Khóe môi cười ranh mãnh.
Lâm Phong Miên.
Hắn nhàn nhã bước đến giữa phòng, cúi người hành lễ.
Rồi ngước lên, nháy mắt với công chúa:
“Vậy là… di mẫu đồng ý rồi ạ?”
Công chúa bật cười, lắc đầu:
“Đồng ý rồi.”
Trong khoảnh khắc ấy, ta sững người.
Hắn vừa gọi công chúa là gì?
Di mẫu?
15
Ta mơ hồ chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, mãi đến khi rời khỏi sơn trang vẫn chưa rõ bọn họ rốt cuộc đang úp mở điều gì.
Trong đầu ta chỉ vang vọng câu nói kia của Lâm Phong Miên: “Di mẫu.”
Ta không khỏi cất tiếng hỏi:
“Công chúa là di mẫu của ngươi?”
Lâm Phong Miên khẽ gật đầu:
“Mẫu thân ta từng là tri kỷ của công chúa. Khi ta còn nằm trong tã lót, đã được công chúa nhận làm di mẫu.”
Ta kinh ngạc trợn mắt:
“Nhưng chẳng phải ngươi từng nói nhà ngươi làm nghề buôn bán hay sao?”
Hắn cười khẽ, vẻ mặt mang chút trêu ghẹo:
“Hoàng thương thì cũng là thương nhân mà thôi.”
“Ta đã sớm nói rồi, tiểu gia ta không thiếu bạc.”
Lúc này ta mới chợt tỉnh ngộ.
Thì ra chữ “Lâm” trong tên Lâm Phong Miên chính là “Lâm” của Lâm Ký Tiền Trang, cũng là “Lâm” của Lâm Ký Diêm Trang.
Chưa kể còn có Lâm Ký May Mặc, Lâm Ký Kim Lâu, Lâm Ký…
Chỉ là thuở sơ ngộ, hắn quá mức tầm thường, khiến ta lầm tưởng thiếu gia nhà quyền quý thành một kẻ tầm phào.
Nào ngờ, lại chính là cái “Lâm” kia.
Thấy ta ngẩn người như tượng đất, Lâm Phong Miên liền cất lời giải thích:
“Thực ra ta cũng không cố ý giấu nàng. Chỉ là mẫu thân nói ta sinh ra đã ngậm thìa vàng, muốn kế thừa gia nghiệp ắt phải trải qua gian khổ, cho nên mới đưa ta đến Quả Châu rèn luyện.”
“Ta vốn định đợi sau khi hồi kinh sẽ nói với nàng, nay xem ra thời điểm cũng không tính là quá muộn.”
Lúc này ta mới vỡ lẽ.