Một phụ nhân buôn bán vừa thốt lời vừa nhổ vỏ hạt dưa, kể lể rành rọt:
“Nghe nói nàng ta vô tình làm rớt thai của một thị thiếp trong phủ. Mà xui xẻo thay, kẻ đó lại chính là thanh mai trúc mã mà nhị công tử thương yêu nhất. Thị thiếp kia chỉ vì một bát canh hồng hoa của nàng ta mà chẳng thể sinh nở được nữa.”
“Nhị công tử nổi giận lôi đình, liền sai người cho nàng ta uống lại một bát y như vậy. Ai mà ngờ được, bụng nàng ta lúc ấy lại có mang, hai nỗi kích động chồng lên nhau, đến nỗi phát điên.”
“Ôi chao, quả thật là nghiệt duyên!”
Xe ngựa của phủ Vĩnh Bình hầu nhanh chóng rời đi, đám người tán gẫu bên đường cũng lần lượt tản đi.
Thực ra, những lời đồn đãi như thế, ta ít nhiều cũng từng nghe qua.
Năm xưa Thẩm Hàm Nguyệt từng g.i.ế.c mèo để kích ta sảy thai, giờ đây nàng ta lại nếm trải nỗi đau tương tự, cũng xem như là quả báo.
Tất nhiên, trong chuyện này không thể thiếu phần thúc đẩy của ta.
Dù sao thì, cuộc hôn sự với nhị công tử Vĩnh Bình hầu phủ, vốn là ta trước khi hòa ly đã giúp nàng ta gián tiếp lo liệu.
Nàng ta vốn là kẻ bợ trên giẫm dưới, cực kỳ xem trọng danh vọng của hầu phủ.
Thế nhưng, nếu không nhờ ta đi lại thuyết phục, Vĩnh Bình hầu phủ sao có thể chịu cưới một cô nương mồ côi làm chính thê?
Giờ đây, kết cục như thế, cũng là nàng ta tự làm tự chịu.
18
Về sau, việc buôn bán của tửu lâu ngày một phát đạt.
Ta cũng không còn gặp lại Thẩm Hàm Nguyệt.
Chỉ nghe nói nhị công tử của phủ Vĩnh Bình hầu đã hưu thê.
Còn tiểu tướng quân nhà họ Thẩm thì đón nghĩa muội về phủ, mời không biết bao nhiêu danh y chữa trị.
Chỉ tiếc bệnh điên dại đâu dễ gì trị khỏi.
Bao nhiêu thang thuốc đổ xuống, nàng ta lại càng thêm loạn trí.
Nghe đâu có một đêm nọ, nàng ta còn điên cuồng muốn trèo lên giường của huynh trưởng.
Tất nhiên, kết cục là chẳng được như ý.
Chỉ biết hôm đó cảnh tượng hỗn loạn vô cùng.
Thẩm Tịch bị Thẩm Hàm Nguyệt trong cơn điên loạn đ.â.m một nhát thẳng vào ngực.
Người thì cứu được, nhưng đáng tiếc thay, vết thương quá nặng, tổn hại đến phế phủ.
Từ đó về sau, chẳng thể cầm nổi trường thương, cũng không thể bước chân lên sa trường thêm lần nào nữa.
Một tiểu tướng quân vốn dĩ tiền đồ sáng lạn, cuối cùng lại bị hủy hoại trong tay một nữ tử.
Chỉ còn cách ở nhà, sống cùng nghĩa muội suốt quãng đời còn lại.
Dù kết cục chẳng mấy tốt đẹp, nhưng theo ta nghĩ, cũng xem như trọn vẹn cho tấm lòng che chở năm xưa hắn dành cho Thẩm Hàm Nguyệt.
Vết thương của Thẩm Tịch lành lại, hắn tìm đến ta không biết bao nhiêu lần.
Nhưng ta chẳng muốn gặp.
Hắn liền ngồi ở quầy viết thư trước cửa tửu lâu, từng bức từng bức viết thư cho ta.
Mỗi phong thư đều chan chứa tình cảm chân thành, lời lẽ văn chương tuấn tú.
Nhưng ta chẳng buồn xem qua một lần.
Tất cả đều sai người đưa vào bếp, làm mồi nhóm lò.
Không biết tai mắt nào nhanh nhạy đã đem tin tức truyền đến Túc Châu.
Sau khi Lâm Phong Miên hay tin, hắn cũng bắt đầu học theo, ba ngày năm lượt gửi thư cho ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Khi ta rảnh tay nhìn lại, thư đã chất cao hơn cả sổ sách trong tửu lâu.
Lâm Phong Miên có từng đọc sách, nhưng thực sự chẳng có bao nhiêu học vấn.
Phong thư đầu tiên, hắn chỉ viết ngắn gọn—
[Ta đã tới Túc Châu rồi, bánh nướng ở đây thật ngon.]
Vô vị.
Ta tùy ý đặt sang một bên, mở phong thư thứ hai.
[Ta tới Lương Châu rồi, hoa quả nơi đây cũng không tệ. Đáng tiếc nàng không được nếm thử.
Có điều, theo ta thì sen của Quả Châu nhà ta vẫn là ngon nhất. Chỉ tiếc giờ chưa tới mùa.
Mà dẫu có tới mùa, e là chúng ta cũng không ăn được, bởi con nhóc tham ăn Phúc Nương kia ăn quá nhiều.
Nàng nói xem, có đúng không?]
Lắm lời.
Ta lại tiếp tục mở phong thư thứ ba.
[Phải rồi, ta chợt nhớ ra, hình như chiếc áo lông hồ ly ta làm cho nàng quên không rút kim rồi. Nàng thử sờ xem, có phải ở sau gáy không?]
Trong lòng ta chợt giật mình, vội vàng đưa tay sờ sau gáy.
Nào ngờ khi lật mặt sau của tờ giấy, lại hiện ra một hàng chữ—
[Thật ra ta đã rút rồi, bị ta lừa rồi nhé, ha ha ha…]
Tên này đúng là… điên rồi!
Ta nghiến răng nghiến lợi đặt bức thư sang một bên, lại mở tiếp phong thư thứ tư, thứ năm, thứ sáu…
Từng đoạn dài dòng lê thê được hắn dốc hết vào trong thư, khiến ta xem đến mức cổ cũng mỏi nhừ.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Chỉ cảm thấy Lâm Phong Miên dường như căn bản không hề đi Túc Châu, mà lại loanh quanh bên cạnh ta, lải nhải không dứt.
Trước khi sự nhẫn nại cuối cùng của ta bị hao mòn hoàn toàn, ta mở phong thư cuối cùng.
Bức thư này rất ngắn, chỉ vỏn vẹn mấy dòng.
Trên đó viết:
[Đừng để tâm đến tên tiện nhân Thẩm Tịch kia.
Chờ ta trở về, được không?]
Hai chữ “Thẩm Tịch” được viết thật nhỏ, còn hai chữ “tiện nhân” lại được viết to nổi bật.
Ánh nến lập lòe chiếu sáng, ta cầm bức thư ấy, lặng lẽ ngắm nhìn hồi lâu.
Cho đến khi tim nến phát ra âm thanh “tách” một tiếng, tâm trí ta mới dần quay trở lại.
Không kịp suy nghĩ xem bản thân có điều gì tốt đẹp đang chờ đợi, ta vội vã chạy vào phòng trong, lục lọi tìm ra tờ hoa tiên đã phủ bụi từ lâu.
Nhẹ nhàng cầm bút, cẩn thận viết xuống một chữ—
[Được.]
Ta cẩn thận nhét bức thư vào phong bì, khóe môi khẽ cong lên.
Không vội vàng, cũng chẳng bồn chồn.
Bởi vì ta biết, nhất định sẽ nhận được hồi âm.
Không cần mong ngóng, cũng chẳng phải trông chờ.
Bởi làm vậy, thật không đáng.
( Hết )