Sau chính đán, Lâm Phong Miên cùng ta đến Bảo Hoa Tự dâng hương.
Tiểu tăng năm xưa từng thay mẫu thân ta thêm dầu đèn vẫn còn nhận ra ta.
Trong lời trò chuyện, ta có nhắc đến chiếc đèn lưu ly cầu phúc thuở trước đã vỡ mất từ lâu.
Tiểu tăng kia chẳng tỏ vẻ tiếc nuối, chỉ mỉm cười, rồi xoay người từ hậu điện mang ra một chiếc đèn lưu ly y hệt.
“Lệnh đường khi xưa thắp đèn, vốn là thắp một đôi, chẳng phải chỉ có một ngọn.”
“Chỉ bởi bà ấy nói rằng, khi tiểu nữ nhi trong nhà còn nằm trong tã lót đã mất đi phụ thân. Bà lo sợ con gái bạc mệnh, khó lòng viên mãn, nên khi thắp đèn lưu ly cầu phúc, đã thắp thành đôi.”
Ta nhìn ngọn đèn lưu ly “mất rồi lại được” kia, suýt nữa không kìm được nước mắt mà rơi lệ.
Thuở còn bé, quan hệ giữa ta và mẫu thân vốn chẳng mấy thân thiết.
Khi ta còn nhỏ, bà ép ta học quy củ, chỉ cần hành lễ có chút sai sót liền dùng thước đánh vào lòng bàn tay ta.
Lớn lên, bà lại ép ta mang hôn thư gả vào Thẩm gia.
Rõ ràng khắp kinh thành, ai nấy đều chê cười ta trèo cao, rằng Thẩm gia cao môn khó với.
Rõ ràng Thẩm Tịch đối với ta cũng chẳng mấy để tâm.
Vậy mà bà vẫn nhất quyết bắt ta gả vào Thẩm phủ, không cho ta nửa lời chối từ.
Sau khi thành hôn với Thẩm Tịch, mỗi ngày trôi qua đều khổ sở, ta từng không ít lần oán trách bà trong lòng.
Oán bà đã ép ta gả cho Thẩm Tịch.
Cũng oán bà dùng roi mây buộc a huynh ta phải khắc khổ tiến thân.
Thế nhưng về sau, bà đã qua đời.
Những oán trách ấy liền tan biến.
Chỉ còn lại trong ký ức, đêm trước ngày xuất giá, bà lặng lẽ bước vào phòng ta, nhẹ nhàng vuốt ve má ta và nói một câu.
Bà bảo:
“Đừng trách mẹ.”
Từ đó về sau, dẫu cho Thẩm Tịch đối xử với ta bạc bẽo, dẫu cho Thẩm Hàm Nguyệt ngày ngày khó dễ, ta cũng chưa từng trách bà thêm lần nào nữa.
Chỉ là...
Ta đã vĩnh viễn không còn mẹ nữa rồi.
17
Lại một mùa xuân nữa lại đến.
Lâm Phong Miên nói rằng muốn tới Túc Châu một chuyến, thu xếp lại cửa hàng và chỉnh lý sổ sách.
Mà tửu lâu của ta vừa mới khai trương, tự nhiên không thể rời đi, đành tạm thời chia ly.
Ngày tiễn hắn rời kinh, ánh nắng ấm áp, trời trong gió nhẹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Thấy hắn bước lên xe ngựa, ta không nhịn được mà dặn dò:
“Dọc đường phải cẩn thận, khát thì uống nước, đói thì ăn cơm.”
Lâm Phong Miên cười đến mức eo cũng thẳng không nổi, làm cả xe ngựa cũng khẽ rung.
“Dù sao a huynh của nàng cũng từng đỗ tiến sĩ, sao nàng lại không biết chút thi thư lễ nghĩa nào thế?”
Thấy ta có chút giận dỗi, hắn liền vội vàng chắp tay nhận tội:
“Ta sai rồi, ta sai rồi.”
“Tống chưởng quầy còn điều gì muốn căn dặn? Tiểu nhân xin rửa tai lắng nghe.”
Ta liếc hắn một cái, chậm rãi nói:
“Cũng không có gì khác, chỉ là ngươi đã đi Túc Châu, tất sẽ ngang qua Lương Châu. Chuyện của chúng ta, dẫu sao cũng nên bẩm báo với mẫu thân ngươi một tiếng.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Lâm Phong Miên lại lắc đầu:
“Mẫu thân ta sau khi bỏ phụ thân ta, liền chẳng còn mấy quan tâm đến chuyện của ta nữa. Lần trước đuổi ta đến Quả Châu cũng là vì thấy ta chẳng nên thân, nếu không cũng chẳng buồn quản.”
“Bà cũng từng nói, chuyện hôn nhân của ta, ta có thể tự mình định đoạt, không cần phải xin phép bà.”
Ta nghe xong, nhất thời nghẹn lời:
“Vậy… còn phụ thân ngươi thì sao?”
Lâm Phong Miên khoát tay, vẻ mặt như mang theo vài phần chán ghét:
“Ông ấy thì càng không đáng nhắc tới.”
Giữa lúc cả hai rơi vào trầm mặc, rèm xe đã buông xuống.
Ngay khi phu xe vung roi giục ngựa, Lâm Phong Miên đột ngột vươn tay, khẽ siết lấy lòng bàn tay ta một cái.
Hắn cười đầy trêu chọc:
“Nàng chớ lo, dù không có trưởng bối trong nhà lo liệu, ta cũng tuyệt sẽ không bạc đãi nàng nửa phần.”
“Đã là người kết tóc cùng ta, lễ xuất các của Tống Thời Vi nàng, tất sẽ là lễ nghi xa hoa nhất kinh thành này!”
Xe ngựa chậm rãi lăn bánh, chẳng mấy chốc đã khuất bóng nơi cuối con đường.
Ta xoay người, định trở về tửu lâu, nào ngờ lại bắt gặp trong làn bụi cát do bánh xe cuốn lên, lộ ra một gương mặt quen thuộc.
Thì ra là Thẩm Hàm Nguyệt.
Tóc tai nàng ta rối bời, y phục tả tơi, dáng vẻ tiều tụy như cái xác không hồn lẫn trong đám đông.
Chưa đi được mấy bước đã bị bọn nha hoàn và mụ bà từ phủ Vĩnh Bình hầu chạy tới, mạnh tay đẩy vào xe ngựa.
Đám dân chúng vây quanh xôn xao bàn tán:
“Trước đây chẳng phải là tiểu thư nhà quan gia đàng hoàng hay sao? Giờ lại rơi vào tình cảnh thảm thương thế này, thật đáng thương quá đỗi.”
“Đáng thương ư? Ta nghe bọn gia nhân quét dọn nhà xí trong hầu phủ kể lại, tiểu nương tử ấy cũng chẳng phải hạng tầm thường gì đâu. Gả vào phủ chưa đầy ba tháng, đã ép giải tán không biết bao nhiêu thị thiếp và thông phòng, thậm chí còn ép uống không ít canh hồng hoa nữa cơ!”
“Thật có chuyện như thế ư? Nhưng sao lại rơi vào bước đường cùng thế này?”