Thư Gửi Satoru

Chương 1: Bức thư số 1



Editor: Qing Yun

Gojo Satoru mới mười bốn tuổi nhưng những lão già trong nhà đã bắt đầu tìm kiếm vị hôn thê cho cậu.

Bọn họ muốn tìm một cô gái miễn cưỡng xứng đối với cậu, đồng thời có thể sinh ra được thế hệ sau đủ xuất sắc.

"Một cô gái đến việc đụng vào tôi mà cũng không làm được thì tôi tuyệt đối không tiếp thu." Gojo Satoru ném xuống những lời này sau đó bỏ chạy ra ngoài.

Đang là mùa hoa anh đào, khắp nơi đều tràn ngập sắc hồng, cậu tránh đám người đi theo, chạy vào đường sông hẻo lánh.

Trong lòng mỗi người luôn tràn ngập nguyền rủa vặn vẹo, rõ ràng đang cười nhưng lại có nguyền rủa hắc ám bò ra từ trên người bọn họ.

Người đời như vậy, làm sao có người có thể khiến cậu nguyện động lòng được đây?

Cơn gió thổi tới thả cánh hoa anh đào xuống mái tóc trắng của thiếu niên.

Thiếu niên phủi cánh hoa xuống, cậu tức giận ngửa đầu trợn mắt nhìn cây hoa cao lớn, cây hoa lại chẳng hề để ý, nó tiếp tục rung rinh cành lá, rải hoa xuống khắp dòng sông Tsurumi.

Gojo Satoro: Tức giận, nhưng không có chỗ trút.

Cậu quyết định từ nay về sau chỉ cần ra ngoài là sẽ mở vô hạ hạn.

Trong sông Tsurumi chợt truyền tới tiếng động khác thường, nghe như là tiếng nước đang cuốn trôi vật gì đó. Cậu nghiêng đầu nhìn sang, thế là lập tức kinh hãi trước cảnh tượng mình nhìn thấy.

Trên thế giới này sao lại có người đen sì từ tên xuống dưới, từ trong ra ngoài thế này?

Nếu như bị chết đuối chẳng phải sẽ biến thành nguyền hồn đặc cấp ngay sao?

Ôm tâm thái cứu vớt thế giới, Gojo Satoru mở vô hạ hạn nhảy vào trong nước, kết quả vừa đụng vào người kia là thuật thức của cậu bị biến mất ngay, làm cậu bị rơi xuống nước, còn uống phải mấy ngụm nước sông.

Gojo Satoru khó chịu ngoi lên khỏi mặt nước, phun nước ra khỏi miệng, cậu nói: "Khụ khụ, đây là thứ gì?" Vì sao có thể tiêu trừ thuật thức của cậu? Lại còn ở trong trạng thái hôn mê thế này.

Cho dù rất muốn ném thứ này đi nhưng cậu đã trả giá lớn như vậy, nói thế nào cũng không thể uổng phí sức lực, thế cho nên cuối cùng cậu vẫn kéo lên bờ.

Kimono phức tạp bao vây thân hình gầy yếu, mái tóc nâu dài xoăn nhẹ như tảo biển che khuất khuôn mặt, băng vải bị thấm nước và làn da tái nhợt là hai thứ màu trắng duy nhất trên người cô.

"Không có mùi máu, vì sao lại có băng vải nhỉ?" Gojo Satoru cảm thấy điều này rất khó hiểu, vì thế cậu gạt tóc và băng vải của cô ra, tay sờ tới sờ lui trên cổ cô vì muốn tìm cho ra miệng vết thương.

Bỗng nhiên có bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn bắt được bàn tay đang lộn xộn của cậu, bàn tay kia dùng sức rất lớn như là đang bắt một kẻ phạm tội: "Cậu làm gì thiếu nữ đang hôn mê đấy hả?"

Ôi đệch, là con gái sao?! Giật mình nhận ra hành vi của bản thân cực kỳ không ổn, Gojo Satoru cứng người, cậu không phản kháng làm cho người kia dễ dàng đẩy cậu xuống đất, để cô cưỡi lên người cậu, tay nắm mặt cậu.

"Ha, tên nhóc biến thái nhìn cũng không tệ lắm." Ngón tay ướt lạnh của thiếu nữ sờ soạng trên mặt Gojo Satoru, thế rồi đột nhiên ấn xuống khóe mắt của cậu: "Tôi rất thích mắt của cậu, có thể lấy nó bồi thường cho tôi không?"

Là màu lam mỹ lệ vô tận của trời xanh và hải xương, không ai có thể không động lòng.

Gojo Satoru sửng sốt không nói gì.

Rokugan theo cậu từ khi sinh ra bỗng biến mất vào giờ khắc này, khuôn mặt ở trước mắt xinh đẹp đến kỳ cục, tóc dài rũ trên mặt cậu mang cho cậu cảm giác ngứa ngáy, đôi tay mềm mại vuốt ve mắt cậu, cùng với tiếng nói dễ nghe của thiếu nữ, hình như thế giới của cậu thu nhỏ lại, tất cả chỉ còn những thứ này.

Khi vẻ mặt của thiếu nữ dần trở nên tối tăm hơn, cậu đỏ mặt nói: "Không thể cho em đôi mắt nhưng anh có thể đưa anh cho em."

Thiếu nữ: "Ha? Đầu cậu bị nước vào à?"

Thiếu nữ đánh mất hứng thú với cậu thiếu niên có mạch não kỳ lạ này, cô đứng lên đi tới bờ sông, dáng vẻ cực kỳ tự nhiên.

Gojo Satoru không thể tin vào tai mình: "Anh cứu em, sao em có thể nói anh như vậy!"

Cô không quay đầu lại, chỉ ném xuống một câu: "Cậu gây trở ngại đến việc xuống nước của tôi."

"Không, anh cứu em, em phải lấy thân báo đáp." Người nào đó ngang ngược vô lý chạy tới đánh ngất thiếu nữ khi nước đã ngập tới nửa người cô, sau đó cậu khiêng người bỏ chạy.

Gojo Satoru cố ý tránh đám người đang cầm các loại công cụ vớt người ở dọc bờ sông Tsurumi, mặt mũi những người đó như đưa đám, ai cũng đang la to "Thiếu chủ", "Tiểu thư."

Nhà Gojo, một đám người vẫn đang đau đầu về chuyện "Đi đầu tìm một vị hôn thê có thể làm lơ thuật thức vô hạn của gia chủ".

Thậm chí bọn họ còn mở rộng độ tuổi từ 6 tuổi (độ tuổi bắt đầu có thuật thức) cho đến 24 tuổi, nhưng dù thế cũng không có kết quả.

Có điều so với việc làm Gojo Satoru thay đổi quyết định, bọn họ vẫn tình nguyện tiếp tục tìm kiếm, giăng lưới rộng hơn, hoặc là đi đến vùng sâu vùng xa tìm xem.

"Rầm."

Cánh cửa bị người ở ngoài dùng một chân đá văng phát ra tiếng động không kham nổi gánh nặng quen thuộc, từ cái khe nứt trên cửa là có thể đoán được nó sắp sửa không chống đỡ được nữa.

Gia chủ thiếu niên mới vừa chạy ra ngoài không lâu của bọ họ đã trở về, cả người cậu ướt đẫm nước, hơn nữa cậu còn ôm một cô gái xinh đẹp cũng ướt đẫm như mèo con rơi xuống nước (lại còn đang hôn mê), cậu hếch cằm đắc ý nói: "Đám vô dụng các ông vẫn đang ở đây để thảo luận những thứ vô bổ, mà tôi vừa đi ra ngoài là đã tìm được vợ tương lai của mình rồi."

Người lớn trong nhà Gojo run rẩy hỏi: "Cậu lấy vị hôn thê ở đâu về vậy?"

Gia chủ của tôi ơi, bắt cóc là phạm pháp!

Gojo Satoru: "Nhặt trong sông."

Được, vấn đề không lớn, là người gia chủ cứu về, còn có thế kéo sang phương diện "Ân cứu mạng lấy thân báo đáp."

Dưới những lời khuyên bảo của một đám người, Gojo Satoru không tình nguyện buông tay ra để người hầu đi tắm rửa thay quần áo cho Dazai Osamu, nhìn xem cơ thể cô có vấn đề gì không, sau đó chính cậu cũng đi rửa mặt.

Bọn họ nhìn theo bóng dáng cậu, ai cũng muốn nói lại thôi, nghĩ thầm nhìn cô bé này cũng không giống con nhà bình thường, bọn họ sẽ không bị người ta tìm tới cửa chứ?

Khi thiếu nữ tỉnh dậy, cô suy yếu mờ mịt nhìn mọi người xung quanh, ngoài việc tên mình là Dazai Osamu ra thì có thể nói là hỏi một câu thì có có ba câu không biết.

Gojo Satoru càng không biết hơn, hơn nữa dù có biết cậu cũng không nói.

Bọn họ không tìm ra lai lịch của đám người ở sông Tsurumi, lúc sau cũng không thấy có ai đến tìm. Thân phận của Dazai Osamu vô cùng khả nghi, nhưng không thể làm gì khi Gojo Satoru đã tự quyết, cuối cùng cô vẫn ở lại nhà Gojo với thân phận vị hôn thê của Gojo Satoru.

Gojo Satoru thường xuyên vớt được vị hôn thê của mình ở các loại địa điểm kỳ quái, trong sông là nơi thường thấy nhất nên không nói làm gì, còn lại như trên xà nhà, trên tán cây, kho hàng chứa vật nguy hiểm, căn hầm tràn ngập khí CO2, tất cả đều càng ngày càng ẩn nấp, cũng càng thái quá.

Khi tìm kiếm những địa điểm này, Dazai Osamu đã tìm rất bí mật, gần như là tự đưa mình vào chỗ chết dưới tình huống không quấy rầy đến bất cứ ai.

Nhưng, Gojo Satoru luôn có thể tìm được và cứu cô ở thời khắc quyết định.

Cậu không hỏi cô vì sao lại muốn tự sát, cũng không hỏi cô muốn làm gì, lần nào cũng chỉ hỏi dáng vẻ cậu cứu cô có đẹp trai không, có cảm giác yêu đương không.

Tất cả cảm xúc tối tăm, tất cả đau đớn giãy dụa của Dazai Osamu đều bị cậu nhìn thấy hết nhưng cậu lại không để ý. Chỉ chăm chăm tiếp cận cô, lôi kéo cô đi chơi trò chơi cậu thích, ăn món ăn cậu thích, tùy ý cười lớn cả ngày.

Dưới sự chăm sóc chân thành tận tâm, mèo hoàng được nhặt về thế nào cũng có lúc đồng ý đặt chân lên lòng bàn tay cậu.

Hôm nay, Dazai Osamu, người luôn luôn tự bế rốt cuộc cũng chủ động nói chuyện với Gojo Satoru.

Cô ngồi trong vườn hoa, tay cầm đóa hoa tươi, nói chuyện cũng gây mất hứng cực kỳ: "Gojo, cậu biết vì sao mình lại không có bạn không, thậm chí ở những lúc không cần thiết thì bọn họ cũng không nhìn cậu."

"Vì sao anh phải để ý cái này?"

"Để ý một chút."

"Được." Gojo Satoru gật đầu: "Là vì bọn họ quá yếu."

Kẻ yếu sợ hãi bại lộ chính mình trong mắt kẻ mạnh, cho dù cậu hoàn toàn không để ý bất cứ suy nghĩ gì của bọn họ nhưng đối với những người kia mà nói, nhìn thẳng vào mắt cậu như là gã hề soi gương, bừng tỉnh phát hiện mình chính là vai hề.

Dazai Osamu: "Bọn họ cũng không muốn nhìn tôi."

Nếu nói nhìn vào mắt Gojo Satoru làm bọn họ nhìn thấy bản ngã của chính mình vậy thì trong mắt Dazai Osamu, bọn họ nhìn thấy được mặt u tối xấu xa nhất của bản thân, như vậy bọn họ càng không có dũng khí để nhìn thẳng.

Gojo Satoru: "Anh cũng không muốn bọn họ nhìn em."

Cảm xúc còn chưa ấp ủ xong đã bị sự cạn lời đánh úp lại: "Hai chúng ta đúng là không có tiếng nói chung, cậu đi nhanh đi."

Đây là học lời âu yếm quê mùa ở đâu hả, học sinh tiểu học còn giỏi hơn cậu.

Thiếu niên đứng trong vườn hoa, khuôn mặt tinh xảo nhìn không vui cho lắm, cậu phồng má, mái tóc trắng mềm mại rũ xuống làm người ta có ảo giác như bên trong ấy có cất giấu đôi tai mèo.

"Ngày mai anh phải đến đi học ở Cao Chuyên rồi, nếu không nghỉ là không thể về được. Em không thể tỏ vẻ luyến tiếc anh một chút sao?"

Dazai Osamu chợt ngẩng đầu: "... Cậu muốn bỏ rơi tôi à?"

Gojo Satoru quá đỗi vui mừng: "Vậy anh sẽ đưa em đi cùng!"

"... Đừng."

"Chậc." Cậu bĩu môi như đã đoán được kết quả này từ trước: "Anh đi rồi em không được chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân với người khác đâu, muốn tìm việc làm gì thì có nhà Gojo đó, em lấy chơi cũng được."

"Được." Bất ngờ là cô lại đồng ý: "Cậu đi học đeo thêm kính râm gì đó đi, nếu muốn kết bạn."

Cuộc sống ở trường học thú vị hơn trong tưởng tượng một chút, Gojo Satoru đeo thêm kính râm cũng thuận lợi kết giao bạn bè.

Bạn mới Geto Suguru và Ieiri Shoko của cậu tỏ vẻ mình không quen biết tên ngốc suốt ngày há mồm ngậm miệng là nhắc tới vị hôn thê này.

Hôm nay cậu lấy tốc độ kinh người để hoàn thành nhiệm vụ của chính mình sau đó chạy về nhà thăm Dazai Osamu, thế rồi cậu nhìn thấy cô đang ngủ, bây giờ là ban ngày, thật sự hiếm thấy.

Thiếu nữ mặc quần áo trước kia của cậu nằm trên bàn đu dây dưới giàn hoa thơm, hai mắt nhắm nghiền, tán cây xum xuê trên đỉnh đầu che giấu cô vào bóng râm, một vài tia sáng lọt qua kẽ lá rơi xuống người cô, làm đôi chân mày của cô hơi nhíu lại khó nhận thấy.

Dazai Osamu ghét kimono kiểu nữ cùng chiếc đai lưng to rộng, sau khi phát hiện chuyện này, Gojo Satoru đã kiến nghị cô mặc quần áo của mình.

Cậu lớn nhanh, rất nhiều quần áo vừa may xong đã không mặc được, làm cho rất nhiều quần áo mới bị dư ra.

Dazai Osamu không có ý kiến, cậu mang đến thì cô cũng lấy mặc.

Cho nên tình huống như vậy rất thường thấy, nhưng mà hôm nay Gojo Satoru lại không thể nào đối diện cô với tâm thái bình thường được.

Cậu cảm thấy cô mặc quần áo của mình nằm ở nơi đó mang theo bầu không khí kỳ lạ, cảm giác trong lòng như là bị hoa đào rơi trúng vào ngày đó, không biết sao mà ngứa ngày vô cùng, vì thế cậu thẹn quá thành giận.

Gojo Satoru cầm bút lén lút đi đến trước mặt Dazai Osamu đang ngủ say, ánh mặt trời bị chặn lại làm cô ngủ càng sâu hơn, sau đó cậu bắt đầu vẽ bùa lên băng vải trên mắt cậu.

Bùa trấn tà.

Đối với hành vi lãng phí băng vải để trang điểm chính mình của vị hôn thê, Gojo Satoru vừa vui vẻ vì các loại ngày lễ chỉ cần đưa băng vải là được, đồng thời cũng nghi hoặc với việc mỗi lần cô thay đổi con mắt quấn băng vải là lại thay đổi một loại tính cách, giống như băng vải chính là một phong ấn kỳ lạ nào đó.

Che lại mắt phải là lúc tâm trạng không tốt, giống như mèo con vừa được nhặt về, tính cảnh giác tối cao, nhưng vẫn còn có sức sống, sẽ duỗi móng vuốt cào người nhưng cũng không quá đáng.

Che lại mắt trái là lúc cảm xúc sa sút cực điểm, mèo con cuộn người trong bóng tối, cậu có kêu to cỡ nào cũng không được đáp lại.

Tình huống không che mắt vẫn chưa từng xuất hiện.

Lần trước cậu ngứa tay tháo băng vải của cô ra, thế là suốt một ngày cậu đều không tìm được cô.

Chung quy cô không phải thuộc về riêng mình cậu, không phải mèo con cậu có thể tùy ý làm chủ.

Như là bị giấc mơ cuốn lấy, Dazai Osamu vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Có thể nhìn ra cô đang mơ giấc mơ đẹp từ ý cười nhạt trên môi cô.

Cô như vậy, xinh đẹp cực kỳ, cũng làm cậu vui vẻ cực kỳ.

Bút trong tay rơi xuống từ lúc nào không hay, tay cậu do dự nửa ngày sau đó rơi xuống bên tai cô. Ở thời điểm không ai biết, Gojo Satoru đã căng thẳng rất lâu mới làm như hạ được quyết tâm, cậu đỏ mặt cúi đầu.

Vợ của mình, hôn một cái không phải là chuyện đương nhiên sao!

Cuối cùng người nào đó nhát chết chỉ dám hung tợn hôn lên má Dazai Osamu.

Sau đó kinh hoàng thấy người bị hôn tỉnh lại.

"Sao cậu luôn thích thừa dịp người khác không tỉnh táo để động tay động chân vậy? Giống y như biến thái." Dazai Osamu châm chọc cậu, vẻ mặt cô rất lạnh nhạt, nhưng Gojo Satoru đang ôm má cô lại cảm nhận được làn da dưới tay đang nóng lên rõ ràng.

Vì thế cậu mặt dày cười nói: "Không phải anh hôn tỉnh người đẹp đang ngủ à?"

"A." Dazai Osamu rũ mắt không muốn nhìn cậu, đại não nhanh chóng tỉnh táo lại tiếp thu thần kinh khắp cơ thể truyền thông tin về, sau đó nghi hoặc cảm thấy băng vải của mình hơi ướt át.

Hửm?

Dưới vẻ mặt dần dần cứng đờ của Gojo Satoru, cô duỗi tay sờ lên băng vải của mình, sờ được chút nước còn ướt, cô giơ tay ra trước mặt nhìn xem, trên ngón tay dính vệt nước đen như mực nước.

"Còn gì muốn giải thích không?" Cô nhìn chiếc bút bị Gojo Satoru dẫm lên nhưng vẫn lộ ra một góc, cười ấm áp hỏi cậu.

Gojo Satoru mờ mịt đáp: "Hết rồi."

Ngày hôm sau khi đi học, Geto Suguru và Ieiri Shoko cùng chăm chú nhìn vết bàn tay và chòm râu mèo bị vẽ lên trên mặt Gojo Satoru.

Xét thấy tính cách rác rưởi cùng năng lực mạnh quá mức của người nào đó, bọn họ lập tức đoán ra người làm ra hành động khiến người khác sảng khoái thế này chắc chắn là vị hôn thê chỉ mới nghe danh chứ chưa từng thấy người của Gojo Satoru.

Geto Suguru: "Cậu làm chuyện trời nộ người oán gì chọc vị hôn thê à?"

Ngày hôm qua còn không quay về trường học.

"Tớ chỉ vẽ bùa trấn tà lên băng vải của cô ấy khi cô ấy đang ngủ thôi, sau đó cũng hôn cô ấy một cái nữa!" Gojo Satoru căm giận vỗ bàn: "Vợ của tớ, tớ còn không thể hôn được à?!"

Ieiri Shoko không thể tin nổi: "Cậu cho rằng cô ấy giận chỉ vì cậu hôn cô ấy thôi à?"

Gojo Satoru: "Chứ còn vì cái gì nữa?"

Shoko & Geto: Trời ạ, tại sao loại người này lại có vị hôn thê.

Geto Suguru: "Nghe nói vị hôn thê của cậu nhỏ hơn cậu nửa tuổi, sang năm sẽ nhập học à?"

Nói thật, cậu cực kỳ tò mò cô gái như thế nào mà có thể chịu đựng được Gojo Satoru, còn có thể trị được cậu ấy như vậy.

Mặt dính đủ loại dấu vết nhưng hoàn toàn không để ý, Gojo Satoru thản nhiên nói: "Xem cô ấy."

Hai người: "Chậc chậc chậc."

Gojo Satoru vẫn không biết rốt cuộc Dazai Osamu đã làm gì với nhà Gojo, cậu chỉ biết người phiền toái đã giảm bớt, số lần cậu bị làm phiền cũng giảm đi nhiều.

Năm thứ hai, Dazai Osamu nhập học, là chú thuật sư duy nhất không bình xét cấp bậc khi nhập học, đồng thời cũng là vị hôn thê của người nào đó, cô vừa xuất hiện đã bị mọi người vây xem.

"Nhìn rất văn tĩnh mà."

"Thật xinh đẹp thật đáng yêu, vóc dáng cũng nho nhỏ. Nhưng vì sao lại quấn nhiều băng vải như vậy, không giống bị thương mà."

"Nghĩ đến tên Gojo Satoru kia có thể có vị hôn thê như thế này là lại cảm thấy ông trời quá ưu đãi cậu ta."

...

"Nhìn cái gì mà nhìn?!" Gojo Satoru ngồi trên bàn học của Dazai Osamu, cậu cắn kẹo que trong miệng, hành vi cử chỉ không khác nào học sinh tiểu học: "Biết các cậu ghen ghét tôi có vị hôn thê nhưng đừng nhìn chằm chằm cô ấy ngay trước mặt tôi có được không? Nếu để tôi phát hiện các cậu có ý tưởng không an phận, việc đầu tiên tôi làm chính là đánh chết các cậu."

Học sinh năm nhất Nanamin Kento và Haibara Yuu cảm nhận được ác ý dày đặc.

Dưới ánh nhìn tử vong chăm chú của chủ nhiệm năm nhất và năm hai, thiếu nữ bị vây xem nhíu mày, cô gõ bàn nói: "Một vừa hai phải, Gojo. Nếu chúng ta đến để học thì phải giữ tình hữu nghị với bạn bè, tôn trọng thầy cô."

Gojo Satoru nhìn cô như thấy quỷ, cậu nhéo mặt cô để xác nhận lại xem đây có phải là Dazai nhà mình hay không, sau đó nhảy xuống khỏi bàn trước khi cô tức giận, cậu nhét kẹo của mình vào miệng cô: "Anh đi đây, em ngoan ngoãn đi học nhé."

Nói xong liền nhấc chân rời đi.

Cô gái chỉ yên tĩnh nhìn theo cậu, miệng cắn chiếc kẹo trong miệng răng rắc.

Geto Suguru và Ieiri Shoko sôi nổi đi tới, một trái một phải vỗ vai cô: "Chịu đựng tên ôn này vất vả lắm đúng không? Thật là làm khó em."

Dazai Osamu chỉ cười.

Hình tượng thiếu nữ văn tĩnh của người nào đó chỉ duy trì được một tuần, ở lần thứ ba vô "vô ý" sờ vào chú hài của Yaga Masamichi, bị Gojo Satoru ôm chạy trốn, cái hình tượng này đã tan vỡ thành cặn bã.

Hai người làm đủ mọi chuyện mèo chê chó ghét ở Cao Chuyên, nếu không phải một người đủ mạnh một người đủ thông minh thì đã bị người ta đánh chết từ lâu rồi.

Vì để hai tên ôn dịch này tai họa người khác, hai người họ thường xuyên bị phái ra ngoài làm nhiệm vụ, một đi là đi cả ngày, trở về mang theo bao lớn bao nhỏ, còn làm bộ nghĩ mà sợ rồi than vãn chú linh hôm nay xấu quá khó đánh quá.

Mọi người: ... Hẹn hò thì hẹn hò, đừng có lừa chúng tôi như lừa kẻ ngốc, cảm ơn.

Hằng ngày bình đạm vui sướng (?) trôi qua dưới sự hãm hại mọi người của hai người, hôm nay bọn họ nhận được nhiệm vụ bảo vệ Amanai Riko, đồng thời đưa cô ấy đến trường Cao đẳng Chuyên môn Chú Thuật.

Lấy sinh mệnh của một cô bé cấp hai để đổi lấy hòa bình cho giới chú thuật.

Làm chủ lực của nhiệm vụ này, Dazai Osamu, Gojo Satoru và Geto Suguru bắt đầu bàn bạc chiến thuật.

Từ khi có Dazai Osamu bên cạnh là Gojo Satoru đã ném mất đầu óc của mình, bây giờ cậu chỉ nói: "Dazai sắp xếp là được mà."

Geto Suguru cũng không lo lắng về nhiệm vụ: "Chúng ta thật sự phải đưa cô bé kia về Cao Chuyên à?"

Dazai Osamu ngẩng đầu khỏi màn hình máy tính: "Tôi đã thay đổi tất cả tin tức của cô gái kia, trong vòng nửa giờ, chúng ta cần đánh tráo tôi cho Amanai Riko."

Hai người: "Hả?"

Cô mỉm cười lấy một bộ đồng phục thủy thủ ở dưới ghế ra: "Tôi dự định đi đến bãi biển Okinawa, nếu nhanh thì chúng ta có thể đưa cô bé qua đó chơi mấy ngày mới phải quay về trường nghe mắng. Đây còn là lần đầu tôi mặc quần áo thể này, đi thay thử trước đây."

Gojo Satoru nhớ lại đồng phục thủy thủ là thứ tốt gì, sau đó đỏ mặt gật đầu: "Không thành vấn đề."

Geto Suguru không hiểu ra sao: "Cô ấy có ý gì?"

Gojo Satoru ghét bỏ cậu đánh tan tưởng tượng của mình, khó chịu nói: "Nhiệm vụ thất bại thì bị mắng, có gì đáng ngạc nhiên đâu."

Dazai Osamu không có ý định muốn đưa Amanai Riko đến Cao Chuyên, cậu cũng không có.

Cậu hoàn toàn tin tưởng Dazai có năng lực đưa người về, cũng cho cô bé đó cuộc sống bình thản an toàn.

Cho nên đây là biện pháp tốt nhất.

"Nhưng còn Tengen..."

"Được rồi, có gì phải lo lắng đâu, không phải chúng ta là mạnh nhất à?" Gojo Satoru xua tay, sau đó rón ra rón rén đi tới ngồm xổm trước cửa phòng, đầy cõi lòng chờ mong Dazai Osamu đổi xong quần áo.

Dazai Osamu tràn ngập cảm giác cạn lời với bộ đồ thủy thủ, bởi vì váy quá ngắn cùng với đôi tất đen chỉ dài đến đầu gối, hơn nữa vì để đóng cho giống, cô không thể không gỡ băng vải của mình xuống, điều này làm cô cảm thấy cả người khó chịu vô cùng.

Nếu không phải cô mười lăm tuổi chỉ có một mét năm lăm, mà Gojo Satoru mười sáu tuổi đã cao một mét bảy, cô nhất định sẽ để Gojo Satoru đội tóc giả đóng vai Amanai Riko.

Cửa vừa mở, một đôi chân thon dài được tất đen bao lại lập tức đập vào mắt Gojo Satoru, mắt cá chân mảnh khảnh, đoạn đùi trắng mượt mà giữa chân váy tối màu và tất đen khiến cậu bị ấn tượng sâu vô cùng.

"Cần tôi tát cậu một cái cho tỉnh táo lại không?" Cô lạnh lùng hỏi.

"Thừa dịp trang phục Hè vẫn chưa hoàn thành, chúng ta liên hệ với bên kia cho họ làm theo kiểu dáng này đi!" Gojo Satoru sáng mắt đề nghị.

Cô không nhìn cậu, chỉ nghiêng đầu tết tóc cho mình: "Xóa sạch suy nghĩ đen tối trong đầu đi, lát nữa thật sự có người muốn lấy mạng của 'tôi' đấy."

Gojo Satoru cảm thấy tết tóc đuôi sam cũng rất đáng yêu: "Biết rồi, anh sẽ xử lý hết bọn họ."

Geto Suguru lại cảm thấy mình dư thừa cực kỳ: Có lẽ mình không nên ở chỗ này.

Amanai Riko biết hôm nay chính là ngày mình bị mang đi, cũng hiểu hôm nay có lẽ là ngày cuối cùng của sinh mệnh, cô ấy không nên do dự, cũng không nên sợ hãi.

Nhưng vì sao người trong gương như sắp khóc ra rồi?

"Dục vọng sống sót rất mạnh mẽ nhỉ, Riko~" Cô gái trang điểm giống cô ấy như đúc đi vào nhà vệ sinh, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Riko, tay khác nhanh chóng tiêm chất gây mê vào cơ thể cô ấy.

Amanai Riko còn không kịp hỏi người tới là ai đã hôn mê bất tỉnh.

Dazai Osamu ôm cô ấy ra ngoài giao cho Geto Suguru, đồng thời dặn dò cậu: "Mang đến nơi tôi nói, sẽ có người tiếp ứng cho cậu."

Sau đó quay sang nói với Gojo Satoru: "Làm bộ lần đầu nhìn thấy tôi, biết không?"

Gojo Satoru gật đầu: "Loại chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên này anh có kinh nghiệm."

Cô: "..." Thôi, tùy cậu vậy.

Hai người diễn tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân đã lâu không thực hiện, vì bày ra năng lực khủng bố của mình, Gojo Satoru cho mỗi kẻ đến ám sát một cái chết không giống nhau.

Fushiguro Touji đứng ở xa nhìn thấy đám nguyền rủa sư đầu đội hộp giấy bị biến mất ngay khi chạm vào cô gái được Gojo Satoru ôm trong lòng, anh ta lập tức quay sang đánh người ủy thác mình một trận sau đó bỏ chạy.

Kia nào phải Amanai Riko, rõ ràng chính là vị hôn thê không khác nào ma quỷ của Gojo Satoru.

Một vài năm trước, người này đã chỉnh đốn nhà Gojo từ trên xuống dưới, hơn nữa lấy thủ đoạn tàn khốc rửa sạch từ trong ra ngoài, nghe nói đây chính là ma quỷ có thể nhìn thấu nội tâm của bất cứ ai.

Anh ta từng tò mò đi nhìn cô một lần, rõ ràng đã đứng ở trong góc bí ẩn, che giấu hết tất cả hơi thở, chỉ nhìn cô mà không mang theo bất cứ cảm xúc gì.

Thế nhưng thiếu nữ mặt mũi tái nhợt ăn mặc quần áo của tên quỷ đáng ghét nào đó lại quay đầu, nhìn đúng vào vị trí anh ta đang đứng, đồng tươi cười tươi hỏi: "Anh đến giết tôi sao?"

Nhóc con không có Rokugan, cơ thể yếu đuối muốn chết lại phát hiện ra anh ta, thậm chí nhận thấy được anh ta kiếm tiền bằng nghề giết người.

Còn mời anh ta đi giết cô.

Khi Fushiguro Touji đọc ra sự mời mọc và chờ mong trong giọng nói của đối phương, trong lòng chỉ có một suy nghĩ chính là chạy mau, cho nên cũng không đáp lại lời nào mà nhấc chân chuồn mất.

Nhóc con này khó đối phó với Gojo Satoru gấp trăm lần.

Cho thêm tiền cũng không làm.

Dazai Osamu cũng không biết vì mình không cẩn thận làm lộ thân phận đã khiến mình bớt đi một kẻ địch mạnh, cô còn bởi vậy mà thấy không muốn kéo dài chuyện này nữa, bèn nói với Gojo Satoru: "Làm nhanh lên, Geto còn đang chờ đấy."

Gojo Satoru buông cô xuống, cậu sử dụng thuật thức "Sài" giết chết đám nguyền rủa sư, lực phá hoại mạnh tới mức chuyên gia dỡ nhà còn phải vỗ tay gọi sư phụ.

Sau đó cười hì hì hỏi cô mình có đẹp trai không.

Vừa ngốc vừa khờ.

Dazai Osamu: "Đi mua áo tắm nhé?"

Gojo Satoru: "Tuyệt vời!"

Khi Amanai Riko tỉnh lại, cô ấy đã ngây người khi nghe thấy tiếng gió và sóng biển mất một hồi lâu.

"Đây là đâu? Các anh là ai?"

"Bãi biển. Là người đến bảo vệ em." Geto Suguru nằm dưới ô uống nước ngọt, nơi xa truyền lại tiếng đấu võ miệng của vợ chồng son, còn vẻ mặt cậu thì đã chết lặng.

"Con cua đỏ này nhìn rất ngon miệng."

"Là có độc, mau ném xuống."

"Chút độc quèn, tôi có thể."

"Không, em không thể."

Gojo Satoru ném cua đi xa, Dazai Osamu hụt hẫng đi đến ngồi xuống bên cạnh Amanai Riko.

"Tiếp theo Riko muốn tiếp tục đi học hay là sống cuộc đời của phú bà?" Dazai cho cô ấy hai lựa chọn, cô uống một ngụm đồ uống lạnh rồi nói tiếp: "Đương nhiên hai lựa chọn này đều cần cô sửa đổi thân phận, vứt bỏ cuộc sống trước kia."

Amanai ngơ ngác hỏi: "Không phải tôi nên bị đưa đến chỗ ngài Tengen sao?"

Dazai Osamu: "Những chuyện cô lo lắng đều sẽ được chúng tôi xử lý. Đây là lần thiện tâm hiếm hoi trong năm của tôi, suy nghĩ kỹ rồi hãy trả lời, không thể sửa đổi đâu."

Nếu không phải muốn mượn chuyện này làm chút động tác thì cô cũng sẽ không để ý sống chết của người lạ.

Amanai Riko nhanh chóng tiếp nhận chuyện này: "Tôi có thể dẫn theo Kuroi sống cuộc đời của phú bà không!"

"Nếu cô xác định cô ấy sẽ không phản bội cô thì được. Chúng tôi chỉ bảo vệ cô trong thời gian cô là 'Amanai Riko' thôi."

Amanai Riko vừa cười vừa khóc: "Ừ ừ!"

Lựa chọn cuộc đời của chính mình lại vui sướng mà nghĩa vô phản cố thế này sao?

Kuroi Misato được đón tới cùng tham dự hoạt động nghỉ phép vui sướng, cũng không biết Dazai Osamu làm thế nào mà trong suốt khoảng thời gian ấy không có ai đến đây quấy rầy cả.

Trên đường quay về trường nghe mắng, Geto Suguru nhìn Dazai Osamu vì ăn quá nhiều cua dẫn tới đau dạ dày nên chỉ có thể nằm trong lòng Gojo Satoru tự bế, cậu nói lời từ tận đáy lòng: "Hy vọng hai đứa khóa chết với nhau, đừng đi tai họa người khác."

Gojo Satoru: "Kết hôn sẽ mời cậu, không phải lo."

Hoàn toàn không biết mình đang ôm đại ma vương gì đâu, Satoru.

Không biết đã xảy ra chuyện gì mà dù không có Amanai Riko thì Tengen cũng không xuất hiện vấn đề gì cả, bọn họ chỉ bị mắng một trận rồi cũng không bị trừng phạt gì.

Cuộc sống ở Cao Chuyên trôi qua trong gà bay chó sủa, Dazai Osamu lấy năng lực của bản thân đánh vào tầng lớp lãnh đạo, hơn nữa lấy hãm hại những lãnh đạo khác làm niềm vui, Gojo Satoru và Geto Suguru làm nhiệm vụ mấy năm, cảm thấy vô cùng nhàm chán nên đã trở lại Tokyo làm giáo viên.

Thế cho nên năm nào trường Tokyo cũng đau đầu vì vấn đề tuyển sinh.

Dazai Osamu vốn định chết đi vào mùa hoa anh đào, lại trời xui đất khiến bị tên mắc dịch nào đó vớt lên mang về nhà nuôi làm vị hôn thê.

Cậu nhóc lúc nào cũng ấu trĩ muốn chết, rõ ràng có thể nghe hiểu lời cô nói nhưng luôn làm bộ không nghe.

Không màng mong muốn của cô mà hết lần này tới lần khác cứu cô, tự ý gọi cô là vợ, ăn vạ bên người cô như mèo con dính người, vừa nhận thấy cô giận là lại làm nũng.

Vô cùng ghét bỏ, rồi lại không có cách nào với cậu.

Sau đó mùa Xuân dây dưa bên nhau, mùa Hè giảm cân trôi qua trong vụn kem băng, đêm Thu sẽ bị vớt lên ngắm trăng, trời Đông rét lạnh là chăn lông ấm áp và trà sữa ngọt ngào.

Cuộc sống có thể đạt được thứ gì đó một cách dễ dàng, tựa như vì có thêm một người mà trở nên đáng quý hơn.

Dần dần, chuyện tồn tại cũng không đau đớn như vậy, thậm chí còn có ý nghĩa hơn cả cái chết.

Thật ra, nuôi một chú mèo làm bạn cả đời cũng khá tốt.