Editor: Qing Yun
Trong nhà âm dương sư trẻ tuổi Abe Seimei mới có thêm một đứa trẻ.
Đứa bé kia là anh ấy tìm ra được trong núi thây, mặc dù nhìn rất kỳ lạ nhưng lại là một bé gái trắng nõn đáng yêu, ai gặp cũng sinh lòng thương tiếc.
Nhưng ngày nào Seimei cũng đau đầu vì cô bé.
"Nói bao nhiêu lần rồi, em đừng sờ yêu quái khi bọn họ dùng thuật xuyên tường."
"Sao lần nào em nghe thấy tiếng khóc của Kappa cũng nhảy xuống nước vậy hả?"
"Tháng này tộc Minamoto đã phái người tới ba lần, nói là nghi ngờ em phá hư kết giới của bọn họ, em tuyệt đối đừng để họ bắt được, biết không?"
"Là bánh kẹo không ngon hay là hoa trong vườn không đẹp, sao em cứ cố ý đi làm mấy chuyện nguy hiểm vậy hả? Anh nói bao nhiêu lần rồi, hoàng tuyền khó coi lắm, nhàm chán hơn nhân gian nhiều."
...
"Biết rồi, em nhớ có đồ quên không mang về, em ra ngoài một chút đây!" Thiếu nữ bị Ubume kéo lại lau khô tóc ôm đầu chạy đi.
Để mặc người cha già Abe Seimei hỗn độn trong gió.
Dazai Osamu đổi một con đường khác trà trộn vào sau núi nhà Minamoto, ở đây có rất nhiều vu nữ xinh đẹp, bọn họ thường xuyên dừng bước ngóng nhìn hoa anh đào rơi, vì thế đau thương khóc thút thít.
Cách mỗi đoạn thời gian nhóm vu nữ sẽ có người mới, đây là bí mật không truyền ra ngoài của gia tộc Minamoto.
Cô bé biết bọn họ là tế phẩm bị chuẩn bị cho tà thần.
Người bị tà thần ăn không thể đi vào hoàng tuyền, cái nghênh đón bọn họ là yên lặng vĩnh hằng.
Là cái chết long trọng mà mỹ lệ.
Cô bé nhất định phải thử một lần.
"Asai, đến chỗ này." Cô bé tránh ở góc chết giữa đèn đá và bậc thang, gọi vu nữ tuổi nhỏ đang nhìn xung quanh.
Sau khi xác nhận không có ai chú ý, Asai vội vàng chạy đến chỗ Dazai Osamu, vừa kích động vừa sợ hãi nói: "Hôm nay... Hôm nay là đến phiên tôi, ngài thật sự muốn thay thế tôi sao?"
Dazai Osamu tiếp nhận đồ dùng tắm rửa và quần áo trên tay cô ấy, trấn an nói: "Tôi sẽ thay cô làm tốt chuyện này, cô không cần lo lắng."
Nói xong cô bé liền thoải mái đứng lên đi vào nhà tắm.
Trước khi phụng dưỡng thần linh cần phải ăn chay, tắm gội, dâng hương và tụng kinh.
Trong lúc này, "người dơ bẩn" không thể đến gần vu nữ thuần khiết, vậy nên cô bé mới có cơ hội đi đổi người.
Sau khi thay quần áo của Asai, Dazai Osamu đội mũ có rèm màu trắng, im lặng đi đến bên cạnh thức thần hộ tống của nhà Minamoto để vào trong núi.
Rừng cây xanh um yên lặng không tiếng động, càng đi xa cây cối càng thưa thớt, mặt đất nứt vỡ và nham thạch chuyển dần sang màu đỏ đen, vách đá lởm chởm như xương động vật.
Gió thổi ào ào.
Chỉ có tiếng bước chân của một mình cô bé hòa vào tiếng gió.
Thức thần không có tư duy mở trận pháp, một đầu mãng xà khổng lồ dò ra nuốt Dazai Osamu vào.
Sau đó mắc kẹt lại.
Ngay khi đụng phải cô bé, mãng xà bắt đầu dần dần hóa đá rồi rơi xuống vỡ tan ra. Dazai Osamu có thịt rắn nâng đỡ nên bình yên vô sự lăn vài vòng trên đất.
Cô bé nén cảm giác buồn nôn, lạnh nhạt nói: "Cũng chỉ có như vậy sao? Thật là làm ta quá thất vọng."
Tốn công mình chuẩn bị lâu như vậy.
"Rít..." Đầu rắn chui ra từ trận pháp gào rít giận giữ, tiếng nói ra lại là ngôn ngữ của loài người: "Con người, rốt cuộc ngươi là ai?"
Trên mặt thiếu nữ không hề có vẻ sợ hãi, thậm chí còn có thể coi là có lệ: "Vu nữ hiến tế cho ngài đó."
Mãng xà Yamata no Orochi tức giận muốn chết: "Gia tộc Minamoto, thế mà dám bắt thứ như ngươi đến làm hại ta."
Thứ nó muốn là vu nữ tràn đầy linh lực, tâm linh thuần khiết!
Thứ này không biết là cái gì, hương vị còn khó ăn hơn cả đất ở kẽ hở âm dương, đã thế còn làm thần lực của nó bị tan rã.
Thừa dịp nó nổi giận, Dazai Osamu chạy đến tế đàn đạp đổ trận pháp: "Tạm biệt."
Trận pháp liên kết hai thế giới lập tức bị mất hiệu lực, lại một cái đầu rắn bị rơi xuống đất.
Yamata no Orochi ở kẽ hở âm dương không thể tin nổi khi cảm nhận được trận pháp liên kết giữa mình mà gia tộc Minamoto biến mất, nó tức giận đến mức tự mình xé không gian, muốn đi qua tìm nguyên nhân cho rõ ràng.
Chấn động xảy ra làm cho cả gia tộc Minamoto rơi vào hỗn loạn, mà đầu sỏ gây tội tạo ra hỗn lại đã bỏ trốn từ lâu.
Minamoto no Yorimitsu đang tiếp khách ở phòng khách.
Tách trà nóng vừa mới cầm lên đã bị sái ra ngoài vì động đất, bàn tay cầm tách trà bị bỏng đỏ còn chưa nói, quan trọng là y bị mất mặt trước khách khứa, điều này khiến y không thể chịu được.
Hơn nữa, chuyện gì đã xảy ra?
Âm dương sư của gia tộc hoảng loạn chạy vào nói: "Gia chủ, có chuyện cần ngài xử lý ngay lập tức."
Minamoto no Yorimitsu nhíu mày, nhớ tới hiện tại là giờ nào, sắc mặt y biến đổi, bèn nói với hai vị khách đang ngồi ở đối diện: "Hôm nay xảy ra chuyện đột xuất, ta không thể chiêu đãi hai vị chu đáo được, ngày khác lại mời hai vị ghé phủ."
Ngụ ý chính là muốn tiễn khách.
Người thợ rèn đao lớn tuổi nói lời khách sáo: "Cái này thật không cần, trình độ của tôi có hạn, rèn được Tsurumaru cũng là cơ duyên xảo hợp, vừa thành đao liền tặng cho con nuôi của ta, sau khi được nó đánh thức thì đã nhận chủ rồi. Cũng không biết phải bao lâu nữa lại mới có thể rèn được thanh đao xuất sắc thế này. Không cần phải vì chuyện không xác định thời gian mà lập kế hoạch trước."
Gojo Kuninaga được xưng là thợ rèn đao tốt nhất đương thời, quý tộc đặt làm đao kiếm chỗ ông ấy nhiều không đếm hết, lời này chỉ là qua loa lấy lệ trước yêu cầu của gia tộc Minamoto mà thôi.
Gia tộc Minamoto hy vọng ông ấy có thể rèn đao lâu dài cho mình với mục tiêu "đao kiếm rèn ra có thể gọi được tsukumogami".
Cho dù gia tộc Minamoto rất hùng mạnh nhưng ông ấy vẫn không muốn tham dự chuyện này.
Đối với thợ rèn đao mà nói, thanh đao được mình dốc lòng rèn ra tựa như con cái, ông ấy tuyệt đối sẽ không cố tình rèn đao với bất cứ mục đích nào.
"Ngài khiêm tốn rồi." Minamoto no Yorimitsu cụp mắt liếc nhìn thiếu niên chừng mười hai tuổi ở bên cạnh.
Thiếu niên tóc trắng mắt lam đeo thanh đao sắc bén có thể hóa thành tsukumogami trên eo, thiếu niên đối mặt với y cũng không hề sợ hãi, điểm tâm trên bàn bị cậu ăn mất một nửa, dáng vẻ thảnh thơi lười nhác, trong ba người ở đây cũng chỉ có cậu là nghiêm túc coi chính mình là khách.
Y bỗng nhớ đến một người tóc trắng mắt lam khác, trước đây bọn họ từng là bạn tâm giao bàn thuật âm dương, nhưng bây giờ khi hai người đều đã nổi danh thì hướng đi lại trở nên trái ngược.
Thiếu niên tuấn tú bỗng trở nên chướng mắt, y nói với giọng điệu ngạc nhiên: "Cậu nhà diện mạo tuấn tú, chắc hẳn ngày sau sẽ là nhân vật nổi danh một cõi."
"Cảm ơn." Thiếu niên nói xong liền rời đi, tóc đuôi ngựa vẽ một đường ở không trung, sợi tóc màu trắng như cũng sáng lên.
"Xin lỗi, thằng bé trước nay không hiểu lễ phép, mong ngài thứ lỗi. Satoru, con từ từ..." Gojo Kuninaga nói với Minamoto no Yorimitsu xong liền vội vàng đuổi theo nhưng đã không nhìn thấy bóng dáng thiếu niên đâu nữa.
Gojo Satoru không rời khỏi nhà Minamoto mà là đi sâu vào nhà.
Gojo Kuninaga không nhận thấy được nhưng cậu lại nhìn ra rõ ràng.
Gia tộc Minamoto trong mắt người đời là kẻ trừ yêu vệ đạo, bảo vệ bình an của Kyoto vậy mà lại có lực lượng không thể đề cập đến.
Động đất truyền ra từ trong núi chính là bị lực lượng này gây nên.
Có thứ gì đó đã làm vị kia tức giận.
Quá thú vị.
Gojo Satoru dễ dàng né tránh người tuần tra khắp nơi, cậu đẩy cửa phòng rầm một cái, sau đó bị cảnh tượng trước mắt hấp dẫn tầm nhìn.
Trên mặt đất là thi thể tứ tung nga dọc, thiếu nữ quần áo hỗn độn ngồi quỳ trên đất, bên cạnh chất đầy các loại pháp bảo bị phá hư, dưới thân là một bộ quần áo, góc áo và tơ hồng lộ ra ngoài cho thấy đó là bộ đồ của vu nữ.
Trên người cô bé quấn đầy băng vải, màu trắng của băng vải bị máu nhuộm thành màu đỏ nâu, khuôn mặt trắng nõn có máu chảy xuống, cô bé lại cười vô cùng đáng yêu: "Đại nhân muốn bắt ta đi ư?"
Đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị giết chết sao?
Gojo Satoru cảm thấy bé gái rất đáng yêu, cười tủm tỉm hỏi: "Cô ăn một vu nữ cho nên bị gia tộc Minamoto đuổi giết à?"
Dazai Osamu không trả lời cậu mà hỏi lại rất khôn khéo: "Ngài không phải âm dương sư của gia tộc Minamoto sao?"
"Không phải, ta là âm dương sư tự do. Nếu cô đồng ý làm thức thần của ta, ta sẽ cứu cô ra ngoài, cô thấy sao?" Cậu không quay đầu lại cũng có thể chuẩn xác giết được một đội hộ vệ đang tìm tới, giơ tay ra trước mặt Dazai Osamu, cậu nói: "Ta sẽ nuôi cô, bảo đảm chăm sóc kỹ càng đến da lông mềm mượt."
Dazai Osamu nhìn bàn tay trắng nõn xinh đẹp thuộc về thiếu niên lại giết người không nương tay này, đầu óc nhanh chóng phân tích lợi và hại.
Cô bé đã trốn kiệt sức, cũng không thể xác định kế sách của mình có tác dụng với mỗi một người đuổi tới, càng không thể xác định mình có thể chạy ra ngoài trước khi Minamoto no Yorimitsu đi đến.
Thân là đứa trẻ được Abe Seimei nuôi, cô bé không thể bị nhà Minamoto bắt được ở ngay trong nhà của họ
Bất luận người này là ai, có thể mang cô bé ra ngoài chính là một công cụ tốt.
Bàn tay mềm mại của thiếu nữ nắm chặt ngón tay của Gojo Satoru, dịu ngoan e lệ nói: "Được ạ."
Dù sao cô bé cũng không phải yêu quái, không thể làm thức thần. Đồng ý rồi cũng không sao.
Ngay sau đó cô bé bị thiếu niên ôm vào lòng, người trước mắt mặc bộ quần áo màu trắng, mái tóc cũng màu trắng, đôi mắt sáng rực, quả thật chỗ nào cũng nổi bật cực kỳ, bên tai tràn đầy tiếng gió và tiếng tim đập sung sướng của cậu.
Một người có cảm giác tồn tại quá mạnh.
Có lẽ cô bé nên đi thăm hỏi những âm dương sư nổi danh gần đây.
Dazai Osamu hơi ngửa ra sau để mở rộng khoảng cách giữa hai người, tầm mắt bắt được ánh đao sắc bén, cô bé kinh hãi muốn nhắc nhở cậu thì đã bị cậu ấn trở về.
"Mặc dù rất muốn cô nhìn thấy tư thế hiên ngang oai hùng của ta nhưng vì tránh làm dơ thức thần nhỏ, cô vẫn nên ôm chặt ta đi."
Lưỡi đao xẹt qua nhau trong thời gian ngắn ngủi, tiếp theo đó là tiếng lưỡi đao chém qua da thịt.
Lúc sau là tiếng cười trong sáng và tiếng gió hôn qua bên tai, cô bé vô thức nắm chặt quần áo của cậu, dùng lòng bàn tay lắng nghe tiếng lòng của cậu.
Cho đến khi được đặt xuống tường cao cô bé mới hoàn hồn, hỏi cậu: "Có cách nào xóa dấu vết chúng ta để lại không?"
Thiếu niên đứng ở dưới bức tường dùng ngón tay chọc lên trán mình, bừng tỉnh nói: "Đúng ha, để lại dấu vết đúng là không tốt cho lắm."
"Như vậy đi." Gojo Satoru tùy ý vươn tay kết ấn.
Lực lượng vô hình khủng bố vụt qua trước mặt cậu, dọc theo đường đi, nhà cửa cây cối hoàn toàn sụp đổ, đến mặt đất cũng bị lật lên, liên tục kéo dài cho đến núi rừng phía xa.
Dòng khí quá mạnh khiến vết màu trên người cô bé bắn lên người và mái tóc dài của cậu, Dazai Osamu không thể không thừa nhận dáng vẻ chiến đấu của thật sự có thể xưng là anh tuấn tiêu sái.
Năng lực của người này mạnh như vậy, khi trưởng thành chắc sẽ không phân cao thấp với Seimei nhỉ?
Đứa trẻ mới được nhà Kamo nhận nuôi sao?
"Đi nhanh đi nhanh, bị gia chủ gia tộc Minamoto đuổi theo thì không tốt." Gojo Satoru nhảy lên tường túm cô bé bỏ chạy.
Một đường chạy đi rất xa, Gojo Satoru vui vẻ muốn mang người về hang ổ của mình thì lại bị người ngăn cản đường đi.
"Giao đứa trẻ trong lòng cậu ra cho ta." Tamamo no Mae lạnh nhạt nhìn cậu chằm chằm, đến lời chào hỏi cũng lười nói.
Gojo Satoru ôm chặt người trong lòng hơn, ý từ chối hiện rõ trên mặt: "Không, cô ấy đồng ý đi theo tôi rồi!"
"Trẻ con nói không tính, phụ huynh của con bé nhờ ta chăm sóc nó. Cậu xem cậu có thể chăm sóc người khác được không?"
Mỹ nhân mặt ngọc mày ngài duỗi tay dễ dàng kéo cô bé trong lòng cậu ra, sau khi đặt người xuống đất mới vẫy đuôi quất Gojo Satoru bay xa, cô ấy bắt đầu quả trách Dazai Osamu: "Con chơi đúng là vui vẻ, Seimei thì lo lắng muốn chết rồi."
Dazai Osamu thè lưỡi: "Con không để lại nhược điểm mà."
Trừ phi Yamata no Orochi tự mình đứng ra xác nhận là cô bé, nếu không thì không ai có chứng cứ chứng minh những việc đó là cô bé làm.
"Làm tốt lắm." Tamamo no Mae khích lệ cô, ôm cô bước lên Oboroguruma quay về lãnh địa của mình: "Nhưng từ hôm nay trở đi con chỉ có thể đổi chỗ ở. Hy vọng con quen được với những ngày tháng làm bạn với yêu quái."
Phải nói là Dazai Osamu quá quen thuộc.
Không bao lâu, yêu quái từ lớn tới nhỏ trong lãnh địa của Tamamo no Mae đều oán than đứa bé loài người mới tới này.
Nhưng phàm là những ai muốn dọa cô bé, trêu cợt cô bé đều bị cô bắt nạt.
Những ngày về sau chính là câu chuyện "chơi đùa" cùng nhau giữa các yêu quái đáng thương và đại ma vương Dazai Osamu.
Ngày tháng như thế kéo dài rất nhiều năm.
Bé gái nho nhỏ đã lớn thành thiếu nữ, tính cách cũng ngày càng ác liệt.
"A a a, lông của ta sắp bị cô ấy kéo trọc hết, mùa Đông đến rồi mà lông vẫn chưa mọc lại, nhìn xấu quá đi mất."
Một con hồ ly ôm cái đuôi của mình giận dữ la hét, nỗi lòng muốn giết Dazai Osamu cũng có, nhưng người ta là nhãi con nhà Tamamo no Mae, trêu đùa còn được, nếu ra tay thật thì tổ tông tám đời nhà nó đều có thể bị Tamamo no Mae đuổi giết.
Nam yêu quái bên cạnh nó nói với giọng điệu đã thấu hồng trần: "Chăm chỉ tu luyện để biến thành người giống ta rồi giấu cái đuôi đi."
Cái đuôi của nó đã bị con nhóc kia lấy lý do "mùa Đông lạnh quá tôi cần có một cái khăn quàng cổ" để rút trọc rồi.
Nữ hồ yêu: "Hu hu hu, vì sao chưa sống vui được mấy năm đã gặp phải bà cố nội này, bây giờ ta chỉ mong ông nhõi kia quay về để đấu trí đấu dũng với con nhỏ."
"Cô câm miệng đi, nếu quay lại thật thì chưa biết con nhỏ sẽ thế nào, nhưng chúng ta chắc chắn sẽ bị hãm hại."
Ở cách bọn họ không xa, một con hồ ly liếm bộ lông màu trắng xinh đẹp của mình rồi chạy vào trong rừng.
Thời Tamamo no Mae còn trẻ, cô ấy từng nuôi một con hồ ly có bộ lông trắng và đôi mắt màu xanh lam xinh đẹp.
Nhóc hồ ly xem như họ hàng xa của bọ họ, vẻ ngoài xinh đẹp đáng yêu, còn khá giống Seimei (trong đầu cô ấy tự động tưởng tượng dáng vẻ hồ ly của Seimei), cho nên khi cha mẹ của hồ ly nhỏ qua đời, cô ấy đã ôm về nuôi.
Nhưng nhóc con này ngoài việc xinh đẹp và thiên phú cực tốt ra thì không có ưu điểm nào khác, còn thường xuyên chọc cô ấy giận.
Cho nên nó đã bị cô ấy đuổi ra ngoài tự mình sinh tồn.
Nhưng mà lời Tamamo no Mae dặn dò Dazai Osamu hình như rất mâu thuẫn với những lời này... "Nếu con thấy một con hồ ly chín đuôi màu trắng thì cách xa nó một chút, đừng để ý đến nó."
Vậy nếu là hồ ly màu trắng một đuôi thì sao? Không thành vấn đề đúng không?
Trong lòng thèm cái đuôi của người ta, Dazai Osamu giảo hoạt nghĩ.
Hồ ly ưu nhã bước đến trước mắt cô, sau một hồi tạo dáng õng ẹo mà người xem không hiểu, nó vẫy cái đuôi của mình đến trước mặt cô.
Đôi mắt cô lập tức sáng lên: "Ý là ta có thể sờ được sao?"
Hồ ly gật đầu không hề rụt rè, hơn nữa nó còn bận tâm đến khoảng cách giữa cả hai nên đã quỳ rạp xuống đất, cái đuôi to ngoan ngoãn gác lên đầu gối của cô.
Lông đuôi xõa tung mềm mại xinh đẹp hơn cả mây, hấp dẫn người khác hơn bất cứ đồ vật quý giá nào vào mùa Đông giá rét này, thật sự làm người đụng vào chỉ muốn ngủ say một giấc.
Thiếu nữ không thể chống lại sức hấp dẫn này, cô nhào vào chiếc đuôi to lăn vài vòng rồi chìm vào giấc ngủ.
Đôi mắt hẹp dài xinh đẹp của hồ ly hiện lên ánh sáng giảo hoạt, tám chiếc đuôi còn lại thò ra ném hết tất cả những sinh vật trong phạm vi trăm mét ra ngoài sau đó ôm trọn lấy cô.
Tiếng gió nhẹ nhàng, tiếng nước suối róc rách, mùi thơm ngọt dễ ngửi kéo dài đến trong giấc mơ của thiếu nữ.
Trong giấc mơ sẽ có hồ ly xinh đẹp sao?
Khi Dazai Osamu tỉnh lại, cô phát hiện mình đang ở trong một miếu thần tráng lệ huy hoàng.
So với bức tượng hồ ly trước mặt, tượng thần cao lớn không biết tên có vẻ nghèo túng rất nhiều, những món điểm tâm ngon miệng cũng đều đặt hết ở trước bức tượng hồ ly.
Hồ ly là biểu tượng của điềm lành, một ít thần linh sẽ dùng linh hồ làm sứ giả, cho nên ở đây xuất hiện tượng hồ ly cũng không có gì ngạc nhiên, chẳng qua đãi ngộ của hồ ly tốt hơn thần thì khá kỳ lạ.
"Bởi vì loài người kính sợ thần linh là do thần có thể mang đến ích lợi, nếu có thể giúp được bọn họ thì yêu quái cũng có thể được cung phụng như thân đó."
Thiếu niên bước ra từ phía sau tấm rèm, mấy năm không gặp mà thiếu niên tóc trắng đã cao hơn rất nhiều.
Cậu mặc một bộ đồ màu trắng của thức thần, trên đầu đeo mặt nạ giấy vẽ hình đôi mắt. Dáng vẻ giả thần giả quỷ, khí chất quá không đàng hoàng.
Gojo Satoru cực kỳ tự nhiên bưng đĩa bánh lên, cầm một miếng bỏ vào miệng, nhận thấy tầm mắt của Dazai Osamu thì dừng lại một chút sau đó ra vẻ nhịn đau rồi cầm một miếng nhét vào miệng cô.
Dazai Osamu: ?
"Không thể ăn bậy cống phẩm trong chùa miếu, chút kiến thức này mà cậu cũng không biết à?"
"Nhưng cái này đều cho chúng ta mà." Thiếu niên tóc trắng cầm một đĩa khác lên ngồi xuống tượng hồ ly, động tác thuần thục rõ ràng không phải lần đầu tiên.
"Ngày nào cũng cung phụng bánh kẹo ngon miệng cho hồ ly trong chùa và nói ra phiền não của mình là có khả năng phiền não sẽ được giải quyết."
Gojo Satoru đắc ý dào dạt nói ra kế hoạch lừa ăn lừa uống của mình sau đó nhận được câu hỏi của Dazai Osamu: "Cậu không phải âm dương sư sao? Theo tôi biết, không có âm dương sư nào lại ở lưu lạc đến mức đi cướp việc của chùa cả."
Vẻ mặt cậu lập tức cứng đờ.
Bây giờ nói mình không phải âm dương sư thì có phải sẽ không có lý do để ở lại cô ấy không?
Yêu quái là giống loài rất coi trọng lời hứa, nếu bị cô ấy phát hiện mình lừa cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ khóc lóc chạy đi tìm Tamamo no Mae tới đánh mình.
"Bởi vì những kẻ đó đều rất đáng ghét, ta không thích bọn họ." Cậu nhanh trí không trả lời thẳng vào câu hỏi.
Dazai Osamu coi sự khác thường của cậu là xấu hổ vì "bị phát hiện mình không hòa hợp tập thể", cô không để ý mà hỏi sang người thứ ba ở đây: "Anh là thức thần của cậu ấy à?"
Thanh niên tóc trắng mắt vàng mặc chiếc áo choàng có cổ áo lông xù to ngồi xổm ở bên cạnh, dáng ngồi cực giống động vật, anh nghe cô hỏi vậy thì trầm tư một lát rồi nói: "Có thể nói như vậy."
Tsukumogami và thức thần không khác nhau là mấy, gia tộc Minamoto định vị như vậy.
Dazai Osamu nghĩ thầm hồ ly mà Tamamo no Mae nuôi lại chạy đi làm thức thần cho người khác, chẳng trách Tamamo no Mae không muốn nhận.
Gojo Satoru chen đến giữa hai người, cậu tiến đến trước mặt cô hỏi: "Hôm nay bên ngoài có lễ hội, cô muốn đi xem với ta không?" Thừa dịp Tamamo no Mae vẫn chưa về.
Suốt mùa Đông Dazai Osamu đều không ra ngoài được mấy lần, nghe vậy cũng có hơi hứng thú: "Cũng được."
Ngọn đèn dầu huy hoàng, dòng người đông đúc, yêu quái trà trộn vào đám đông náo nhiệt, tiếng vui cười của chúng còn to hơn cả của con người.
Gojo Satoru đeo cho Dazai Osamu một chiếc mặt nạ hồ ly màu bạc rồi lôi kéo cô đi chơi tất cả những trò chơi mà cậu cho rằng nó thú vị, cuối cùng dẫn cô đến vách núi ở biển xem cảnh mặt trời mọc long trọng mỹ lệ.
Ngọn lửa đỏ cam nhảy nhót ở mặt biển biến mặt biển thâm lam lộng lẫy như dải ngân hà, tiếng ca thấp thoáng theo gió thổi đến bên tai.
Cảnh tượng trước mắt như mỹ nhân tuyệt thế đang nhẹ nhàng nhảy múa dụ dỗ người tiến bước.
Như là bị mê hoặc, Dazai Osamu đột nhiên đi lên phía trước hai bước rơi xuống bờ vực.
Gió lớn thổi bay chiếc mặt nạ giấy trên mặt Gojo Satoru, để lộ ra ánh mắt hiểu rõ hết thảy cùng vẻ mặt mê hoặc của cậu.
Dù là tiếng ca hay là ảo ảnh cũng đều không mê hoặc được cô, vì sao cô lại muốn nhảy xuống?
Cô không phải thủy quái hóa thân thành đúng không?
Cậu không nghĩ ra lý do, tư duy phát tán tới vô định, đột nhiên cậu cười giảo hoạt như hồ ly rồi kiên định nhảy xuống theo.
Dễ dàng vớt được mỹ nhân rơi xuống nước, cùng cô trao đổi một nụ hôn hít thở không thông cũng là nụ hôn cứu mạng sau đó nổi lên mặt nước, cậu nói to: "Ta lại cứu em một lần nữa, bây giờ em nhất định phải là của ta."
Hôm nay lại tự sát không thành, Dazai Osamu chán ghét nhìn cậu một cái, cũng lười không đáp lại cậu.
Không chịu được nên người nào đó ríu rít nói bên tai, cường điệu mình đang "Yêu cầu hợp lý", cái gì mà "Khi nào Tamamo no Mae không cấm em ra ngoài nữa ta sẽ đến đón em đi chơi, em không được từ chối", "Không được đến gần hồ ly thối khác, em sẽ bị nhiễm mùi hôi"... vân vân.
Tất cả cô đều vào tai này ra tai kia.
Khi Tamamo no Mae ngửi được mùi hồ ly của nhãi con nào đó trên người nhãi con trong nhà, cô ấy không hề thấy ngoài ý muốn, chỉ hỏi một câu: "Đi làm gì đấy?"
Dazai Osamu ngoan ngoãn đáp: "Đi xem lễ hội ạ."
Tamamo no Mae gật đầu: "Chơi cũng được, chú ý an toàn."
Việc chọc giận Yamata no Orochi kia làm Gojo Satoru bị đuổi giết nhiều năm, cô ấy càng không thể tránh khỏi.
Bản thân cô ấy không ở lãnh địa thường xuyên, Seimei cũng thường phải ra ngoài dẹp yên các yêu quái làm loạn, đứa bé này lại không phải người chịu ở yên, có người năng lực không tệ trông coi cũng tốt.
Dưới sự ngầm đồng ý của Tamamo no Mae, mỗi khi cô ra ngoài sẽ có hồ ly lông trắng chở thiếu nữ xinh đẹp đi đến thế giới của loài người.
Dần dần khắp Kyoto truyền nhau lời đồn "Đứa trẻ không nghe lời sẽ rơi vào trò đùa giai của ba ác quỷ đeo mặt nạ, ba con quỷ này đến cả âm dương sư Abe Seimei cũng không thể diệt trừ", mà đại nhân Seimei bao che "ác quỷ" lần nào cũng tận tình khuyên bảo ác quỷ làm việc thiện.
Điều làm người khổ sở chính là ba ác quỷ này trước mặt thì ăn bánh nhà anh ấy rồi gật đầu nghe lời, nhưng sau lưng thì chết cũng không hối cải.
Khi Gojo Satoru kéo Dazai Osamu đến trước mặt Tamamo no Mae nói "Chuẩn bị hôn lễ cho bọn ta", Tamamo no Mae kinh hãi tới mức cả chín cái đuôi đều chui ra.
Cô ấy nghiêm khắc nói: "Hai đứa biết mình đang nói cái gì không? Nhưng phàm là yêu và người kết hợp đều không có kết quả tốt."
Như cha mẹ của Seimei, như vợ chồng cô ấy.
"Hả?" X2
Hai người đồng thời ngớ ra, chỉ vào nhau nói: "Chàng ấy không phải con người sao? / Cô ấy không phải yêu quái sao?"
Tamamo no Mae: ?
Cô ấy một tay một người đá văng cửa nhà Abe, cùng Abe Seimei ấn hai người thẩm vấn một hồi mới dở khóc dở cười phát hiện cái hiểu lầm này kéo dài nhiều năm như vậy.
Gojo Satoru phản ứng kịch liệt hơn hết, cậu giận không thể át nhảy dựng lên chỉ vào Dazai Osamu, lên án cô: "Ta cho em sờ hết cả chín cái đuôi của ta rồi mà em lại nghĩ Tsurumaru là ta!"
Dazai Osamu cảm thấy rất oan: "Không phải chính chàng nói mình là âm dương sư à? Lần nào chàng mang em chạy trốn ra ngoài thì lúc sau đều lấy hình người để xuất hiện, bây giờ lại trách em không nhận ra hả?"
Mặc dù hồ ly là mắt lam còn Tsurumaru là mắt vàng, nhưng Tamamo no Mae ở dạng yêu quái là mắt hồng và lông đuôi có hai màu trắng vàng còn hình người là tóc đen mắt đen, chứng tỏ hai thứ này không nhất định phải giống nhau. Về phần tên gì đó, rõ ràng Tsurumaru nghe giống yêu quái hơn Gojo Satoru.
Nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy có rất nhiều điểm đáng ngờ, chỉ bởi vì cô không quan tâm nên vẫn luôn bỏ qua.
Chẳng trách người nào đó thích đột nhiên nhào lên cọ cô, sau đó liếm loạn gặm loạn một hồi. Thì ra là bản năng của động vật sao?
Gojo Satoru nghẹn họng, vẫn tức giận vô cùng: "Vậy không phải em cũng tự xưng là yêu quái hả?"
Cô nhướng mày: "Em có từng nói lời này à?" Chỉ là không phủ nhận mà thôi.
Gojo Satoru tức giận muốn cắn người, cậu đang định đẩy ngã cô để gặm cắn như lúc cãi nhau bình thường thì bị Tamamo no Mae giữ lại: "Ngồi yên chút."
Abe Seimei nhét nhúm tóc mình vừa túm đứt vào tay áo, hít sâu để ổn định huyết áp đang tăng không ngừng, cố gắng nói rõ ràng chuyện này: "Cho nên hai đứa thích nhau dưới tiền đề 'cho rằng người kia là đồng loại của mình' hơn nữa còn tính toán kết hôn. Vậy bây giờ ý của hai đứa là thế nào?"
Dưới thời đại người và yêu không thể nào chung sống hòa bình, loại tình yêu cấm kỵ này rất khó được chấp nhận.
Gojo Satoru nghi ngờ nhìn anh ấy: "Không phải anh muốn ngăn cản bọn ta đấy chứ? Giết anh nha."
"Chàng câm miệng trước đi."
Trước khi Abe Seimei thể hiện cho cậu thấy cái gì gọi là đại âm dương sư, Dazai Osamu đã đập một cái lên đùi cậu, trịnh trọng nói: "Cái tiền đề này không quan trọng, dù là đối với chàng ấy hoặc là với em."
Lời nói của người khác cũng không quan trọng, những khốn cảnh hoặc cản trở có thể xảy ra đều không tính là gì.
Bọn họ đều có tự tin này.
Cô đều có thể vì thế mà từ bỏ tử vong vĩnh hằng mỹ lệ, cho nên cái khác đều không đáng nhắc tới.
Nói đến đây, hai người lớn cũng không có gì để cản trở và cường điệu nữa.
Mang tâm trạng "con gái trong nhà bị nhãi ranh bên ngoài cướp mất", Tamamo no Mae tức giận nói: "Nếu hai đứa mà sinh ra hỗn thế ma vương gì thì ta không chăm đâu."
Hai người đều ngoan ngoãn gật đầu nói vâng.
Trong lòng lại đều hiểu đại yêu quái tuyệt đối sẽ siêu thích.
Tin tức kết hôn của Dazai Osamu và Gojo Satoru truyền khắp Yêu giới, một ít yêu quái trong lãnh địa của Tamamo no Mae đeo tay nải bỏ chạy khỏi núi Ooe suốt đêm.
Sau đó không lâu bọn họ lại bị kéo đi tham gia hôn lễ của đôi vợ chồng son, còn bị nhận ra tại chỗ.
Một ngày kia, các yêu quái lại nhớ lại cảm giác sợ hãi khi bị ma quỷ chi phối.
Yêu quái lớn mạnh có cuộc đời vô cùng dài lâu nhưng con người càng mạnh thì càng dễ đoản thọ, hai người quyết định sẽ sung sướng vượt qua cuộc đời ngắn ngủi của Dazai Osamu, sau đó khi sinh mệnh của cô kết thúc sẽ cùng nhau tuẫn tình.
Nhưng cuộc đời ngắn ngủi này càng ngày càng dài, dài đến mức cháu của Abe Seimei đều bắt đầu nghe chuyện cũ năm xưa của bọn họ mà nhìn Dazai Osamu vẫn còn trẻ trung như hồi thiếu nữ.
Làm người mỗi ngày sống trong lo lắng đề phòng, Gojo Satoru lên án cô: "Sao nói em là con người cơ mà?!"
Lại lừa mình!
Mình là hồ ly hay cô ấy là hồ ly hả?
Lần này Dazai Osamu thật sự vô tội: "Làm sao em biết mình lại không phải con người?"
Hai người tìm hiểu rất lâu cũng không tìm ra rốt cuộc cô là cái gì thành tinh vì thế từ bỏ nghiên cứu chuyện này.
Thời gian cùng vô thường cướp đi thứ mà con người quý trọng, nhưng nếu đủ mạnh và may mắn thì có thể mãi nắm chặt thứ mình quý trọng trong tay.
Những thứ khác, đều không quan trọng.