Chương 1:
Sau khi bị bắt cóc, tôi mất trí nhớ, nhầm tưởng thủ lĩnh đám bắt cóc là chồng của mình, hết cưỡng hôn lại tới sờ soạng.
Ngại nỗi thủ lĩnh đám bắt cóc tuy đẹp trai vô cùng nhưng cao lãnh cấm dục, không chịu cho tôi chạm vào.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
Mãi tới khi vị hôn phu vẫn luôn giả chếch gọi điện thoại tới: “Đường Nhứ Nhứ, cô chếch ở bên ngoài rồi sao? Ầm ĩ đủ rồi thì về nhà đi.”
Thủ lĩnh đám bắt cóc giật lấy di động của tôi, hôn tôi tới mức hơi thở bất ổn.
Giọng điệu của hắn rất lạnh lùng: “Chưa chếch, nhưng cô ấy đang gọi chồng thoải mái lắm.”
Vị hôn phu gấp gáp, nửa đêm ép tôi vào phòng tân hôn, nói muốn bắt đầu đêm tân hôn trước.”
Đêm đó, vị thái tử gia Kỳ gia một tay che trời, ăn sạch hắc bạch lưỡng đạo Kỳ Thuật đập phá phòng cưới.
Hắn khoác áo ngoài lên người tôi, vẻ mặt cực kỳ đáng sợ: “Ngoan, hắn dám cướp em đi, chơi chếch hắn có được không?”
1.
“G i ế c con tin đi.”
Tôi không nghĩ tới Lục Kỳ Phong lại không tới cứu tôi thật.
Giọng điệu của hắn bình thản tự nhiên, còn xen lẫn tiếng nhạc ầm ĩ của quán bar, tất cả đều khiến trái tim tôi đau nhói.
“Kỳ Phong, ai vậy?” Giọng nói mềm mại truyền tới từ đầu bên kia điện thoại, rõ ràng không gì sánh được.
Cô ta là tiểu minh tinh Lục Kỳ Phong mới nuôi.
“Không có ai hết.”
Di động bị hắn ném đại lên bàn.
Tôi chẳng màng tới khó chịu trong lòng, giọng nói đã bắt đầu nức nở: “Lục Kỳ Phong, em bị bắt cóc thật, em không lừa anh!”
Đối phương lạnh nhạt trào phúng: “Đường Nhứ Nhứ, mấy trò vặt của cô đúng là thấp hèn.”
“Tôi đã đồng ý cưới cô rồi, đừng tham lam quá. Có được thân thể tôi rồi, đừng mơ tưởng có thể lấy được cả trái tim tôi.”
Ngay cả đám bắt cóc cũng phải bật cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi cúi đầu nhìn con d.a.o đang kề trên cổ mình, giọng nói run rẩy:
“Mấy người mau lên tiếng đi, chắc chắn anh ấy sẽ tin.”
Bọn cướp ngừng cười, dùng giọng thô lỗ báo tin cho đối phương: “1000 vạn, vùng ngoại thành thành bắc, một tay giao tiền một tay giao hàng.”
Lục Kỳ Phong bật cười: “Đường Nhứ Nhứ đã cho các người bao nhiêu tiền để các người đồng ý diễn kịch với cô ta như thế?”
“Tôi trả gấp đôi, các người cứ chơi đùa cô ta thật vui vẻ đi, muốn diễn thế nào cứ diễn thế ấy, đừng phiền tôi.”
“Lục Kỳ Phong! Anh thật sự không tới cứu em?”
Tôi vẫn còn ôm một chút hi vọng.
Nhưng đã có một giọng nói kiều mị ngắt ngang đoạn đối thoại của chúng tôi: “Kỳ Phong, anh không tập trung…”
Tiếng õng ẹo nũng nịu xuyên qua ống nghe đ.â.m thẳng vào màng tai. Trong tiếng thở dốc, Lục Kỳ Phong cố dành thời gian: “Ầm ĩ đủ rồi thì tự trở về đi, tôi còn bận.”
Sau khi điện thoại bị ngắt máy, trong kho hàng trống trải chỉ còn lại tiếng tút tút tuyệt tình.
Hai tên bắt cóc ngậm điếu thuốc, không chút e dè mà thương lượng với nhau:
“Làm sao bây giờ? Đánh bất tỉnh rồi đưa lên giường thủ lĩnh sao?”
“Cô ả này eo thon chân dài, miệng còn rất ngọt, hẳn lão đại sẽ thích kiểu phụ nữ như vậy.”
“Trực tiếp chuốc mê, gói kỹ khiêng đi.”
Tôi không biết thủ lĩnh trong miệng bọn chúng là ai, lỡ là một lão già cao to thô kệch, cánh tay đầy hình xăm, miệng phì phèo thuốc thì phải làm sao bây giờ?
Tôi sẽ không phải chếch ở đây thật chứ?”
“Anh! Cô ta chạy!”
“Mau đuổi theo!”
Cuối cùng, hai đùi không thắng nổi bốn chân, chỉ một gậy của bọn cướp đã khiến tôi hôn mê.