Thủ Lĩnh Đám Bắt Cóc Là Chồng Mới Của Tôi
Chương 2:
Tỉnh lại lần nữa, tôi đã ở trên giường.
Nhưng tôi lại chẳng nhớ gì cả.
Chăn trùm kín đầu, trong phòng ngủ tối om.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài mới có giọng nói mơ hồ truyền tới.
Giọng nói trầm thấp, không rõ ràng, nhưng trong đầu tôi đã hình dung ra dáng vẻ một người đàn ông có khí chất hơi tệ.
Cửa phòng ngủ bị mở, tiếng bước chân từ xa đến gần.
Tôi bỗng dưng thấy căng thẳng.
Tiếng bước chân dừng lại bên giường, im lặng một lát.
Chăn trên đầu tôi bị vén lên, tôi và người đàn ông trước mặt bốn mắt nhìn nhau.
Không quen.
Nhưng hắn đẹp trai thật.
Đây là cảm giác đầu tiên của tôi.
Tóc cắt ngắn, mày rậm, mũi cao, đôi môi mỏng đỏ mọng mê người, làn da rám nắng, trên yết hầu có một nốt ruồi.
Ngực to, bụng sáu múi, quần phồng lên.
Chỉ là ánh mắt rất lạnh.
Tạo cho người ta cảm giác vừa cấm dục lại vừa quyến rũ.
Người đàn ông ngạc nhiên một khoảnh khắc rồi lại đắp chăn lại.
Hắn tặc lưỡi, tỏ vẻ không vui.
Bật lửa kêu lên cái tách, người đàn ông châm một điếu thuốc.
Giữa làn khói lượn lờ, hắn dựa vào đầu giường gọi điện thoại.
Tôi nằm ngay cạnh hắn.
Điện thoại vừa được kết nối, tiếng chất vấn của người đàn ông đã vang lên.
Vô cùng mất kiên nhẫn.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
“Người phụ nữ mắt damdang trên giường tôi từ đâu ra?”
“...”
Đối phương trả lời rất mơ hồ.
Tôi chỉ nghe loáng thoáng được cái gì mà bắt cóc, không nghe lời, vị hôn thê, bị ngã...
Tôi nhớ rõ cha tôi, người cầm quyền của Đường thị hiện tại.
Bị tiền bạc, lợi ích làm lu mờ lý trí mà ủng hộ liên hôn để mưu cầu danh lợi.
Xem ra, cha tôi muốn tôi liên hôn với người đàn ông trước mặt, tôi không muốn, nên mới bắt cóc tôi tới đây.
Không ngờ tôi lại bị ngã, dẫn tới mất trí nhớ.
Vậy nên, người đàn ông này là vị hôn phu của tôi.
Nhưng hắn đẹp trai như vậy, sao tôi lại không muốn chứ?
“Vậy sao, rất tốt, các người giỏi thật, dám quyết định thay tôi.”
Giọng người đàn ông có ý cười, nhưng lại mang theo một tia lạnh lẽo.
Người bên kia điện thoại sợ đến mức không dám nói lời nào.
Tôi cố gắng bò ra khỏi chăn.
Cảm giác được động tĩnh, người đàn ông đang gọi điện thoại vén một góc chăn lên.
Ngón tay thon dài lướt qua má tôi, khẽ gãi cằm tôi, giống như một người vừa tập trung làm việc vừa vô thức vuốt ve mèo con.
Khiến tôi hơi ngứa ngáy.
Tôi há miệng cắn ngón tay hắn.
“Hít...”
“Thiếu gia, có chuyện gì vậy?”
Hắn hoàn hồn: “Không có gì, con mèo các người bắt về cắn người.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thật sự coi tôi là mèo rồi?
Tôi bực bội cắn hắn thêm một cái.
Người đàn ông cúp máy, cúi đầu nhìn tôi, đôi mắt đen tĩnh lặng không chút gợn sóng.
Tôi và hắn nhìn nhau, cuối cùng tôi đỏ mặt quay đi trước.
Trong nụ cười của hắn tràn đầy vẻ giễu cợt: “Tôi còn tưởng cô to gan lắm.”
Tôi cắn môi dưới, xấu hổ muốn trốn.
“Chỉ cho cô một cơ hội rời đi, bây giờ cút ra ngoài.”
Chắc hắn cũng biết tôi không muốn liên hôn với hắn.
Nhưng, tôi hơi muốn đổi ý rồi.
“Cái kia...”
Tôi lí nhí: “Cũng không phải không thể, em dễ thích nghi lắm.”
Tuy hắn hung dữ nhưng cũng đẹp trai.
“Chồng, anh xem hay là chúng ta sống tạm với nhau thử đi.”
Tôi ngượng ngùng mở miệng, xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng.
Trong lòng như có pháo hoa nổ tung.
“Cô nói gì?” Người đàn ông kéo mặt tôi ra khỏi chăn.
Ngón trỏ của hắn nâng cằm tôi lên, hiển nhiên là hắn cũng nổi hứng thú rồi.
Hắn nhướng mày, khóe môi cong lên, ánh mắt trêu chọc lướt qua mặt tôi.
“Cô vừa nói gì?”
Giọng nói trầm thấp khiến tim tôi ngứa ngáy.
Tôi đỏ mặt, nhỏ giọng trả lời: “Chồng...”
Người đàn ông hừ nhẹ: “Tôi tên Kỳ Thuật.”
“Ồ.”
“Cô không sợ sao?” Kỳ Thuật có chút ngạc nhiên.
Tôi đã là người của hắn, sao phải sợ?
Tôi lắc đầu: “Không sợ.”
“Thật sự không đi?”
“Không đi.”
Kỳ Thuật ghét bỏ nói: “Cô còn nhỏ quá...”
“Vậy anh cứ nuôi trước đi.” Tôi cướp lời nói trước.
Hắn sắp hết kiên nhẫn: “Tôi không nuôi người vô dụng.”
Tôi đã là vị hôn thê của anh rồi, vậy mà anh còn nói tôi là người vô dụng.
Chẳng lẽ...
“Kỳ Thuật, anh có thể cởi trói cho em trước được không.”
Cảm giác bị trói khiến tôi khó chịu quá.
Kỳ Thuật cởi trói cho tôi bằng cái cách không khác gì bóc quà.
Ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng hơi cong lên, kéo sợi dây thừng, hơi rít.
Cuối cùng cũng thoát ra được, tôi vội vàng bò ra ngoài.
Nhưng ai ngờ được, đám người bắt cóc tôi lại cho tôi mặc loại quần áo này.
Chất liệu ren màu đen cực kỳ hở hang.
Kỳ Thuật quay đầu sang một bên, lấy chăn ném lên người tôi rồi quay đầu đi thẳng ra ngoài.
“Thu dọn xong thì lăn ra đây.”
Không phải chứ, thế này rồi vẫn không rung động.
Tôi cắn răng, nắm lấy cổ tay Kỳ Thuật rồi kéo mạnh một cái, khiến hắn trực tiếp ngã đè lên người tôi.
Hai tay tôi ôm lấy cổ hắn, ngẩng đầu hôn lên.