Thủ Lĩnh Đám Bắt Cóc Là Chồng Mới Của Tôi

Chương 12:



Chương 12: Tôi nghiêng mặt: “Anh bình tĩnh một chút, tôi đã khôi phục ký ức rồi, nhưng tôi thật sự không thích anh nữa.”

Đây là sự thật.

Từ sau lần gặp anh ta trước đó, tôi đã dần khôi phục ký ức.

Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.

Chung quy cũng chỉ là chấp niệm của tuổi trẻ, lần lượt đ.â.m đầu vào tường, cuối cùng đều hóa thành thất vọng.

Hóa thành hư vô.

Thật ra tôi rất cảm ơn lần mất trí nhớ này, nó đã giúp tôi giảm bớt đau khổ, đón nhận cuộc sống mới.

Giọng Lục Kỳ Phong cao lên hẳn, dường như anh ta có chút kích động: “Không thể nào, Nhứ Nhứ trước kia thích tôi nhất.”

“Anh cũng đã nói rồi, đó là trước kia.”

“Xin lỗi Nhứ Nhứ, là do trước đây anh không nhìn rõ tình cảm của mình, bây giờ anh biết sai rồi, chúng ta hãy ở bên nhau thật tốt đi.”

Lục Kỳ Phong ấn vai tôi, cưỡng hôn tôi.

“Cút ra, quá khứ hãy để nó qua đi!”

Tôi đẩy anh ta ra, giáng thẳng một cái tát lên mặt anh ta.

Lục Kỳ Phong dùng ngón trỏ lau khóe miệng, cảm xúc điên cuồng trào dâng trong mắt: “Đường Nhứ Nhứ, Kỳ Thuật có gì tốt? Em mới ở bên anh ta bao lâu, có bằng tình cảm hơn mười năm của chúng ta không?”

“Bằng.”

Lục Kỳ Phong nắm lấy cổ tay tôi bẻ ngược ra sau, anh ta quỳ gối trên chân tôi, đè tôi xuống.

“Nhưng chúng ta đã đính hôn rồi, em vĩnh viễn là của anh.”

Anh ta dùng một tay cởi áo của tôi, môi hôn loạn xạ lên má tôi.

“Anh điên rồi!”

“Đúng, anh điên rồi! Từ lúc nhìn thấy em ở cùng với anh ta, anh đã điên rồi.”

Tôi cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi, nhớ lại thuật phòng thân mà Kỳ Thuật đã dạy tôi.

Tôi nắm bắt thời cơ, cắn một cái lên cánh tay anh ta rồi thúc mạnh đầu gối lên, lại dùng sức lật người.

Lục Kỳ Phong không kịp né tránh, bị tôi dùng đèn bàn đập mạnh vào đầu.

Nhân lúc thuận tay, tôi lại đập thêm mấy cái nữa.

Anh ta bị tôi đánh ngất.

Nhưng tôi lại không mở được cửa biệt thự. May mà tôi tìm thấy điện thoại di động của Lục Kỳ Phong.

Tôi gọi điện thoại ngay cho Kỳ Thuật.

“Kỳ Thuật...”

“Nhứ Nhứ, em đừng vội, anh sắp tới rồi!”

Nghe được giọng nói của Kỳ Thuật, cuối cùng tôi cũng không nhịn được mà bật khóc nức nở.

“Lục Kỳ Phong, anh ta bắt cóc em...”

“Anh tra được rồi, sắp đến rồi, em đừng hoảng, bây giờ em đang ở đâu?”

Lúc Kỳ Thuật tìm được tôi, tôi đang trốn trong nhà vệ sinh.

Hắn ôm tôi lên, nhẹ nhàng an ủi: “Không sao rồi, anh tới rồi.”

Tiếng đập cửa ầm ĩ đánh thức Lục Kỳ Phong đang ngất xỉu.

Anh ta nhìn căn phòng đổ nát: “Kỳ Thuật, ai cho anh lá gan đập phá nhà tôi.”

Kỳ Thuật bọc tôi trong lớp áo khoác, ngón tay lau đi những giọt nước mắt còn vương trên mặt tôi.

Hắn ghé sát tai tôi, giọng rất nhẹ nhưng lại đầy hung tợn: “Bé ngoan, anh ta dám bắt cóc em, chơi c.h.ế.t anh ta có được không?”

Hắn hơi nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run.

Lục Kỳ Phong sợ đến mức chân mềm nhũn.

Kỳ Thuật chỉ liếc mắt một cái, vệ sĩ bên cạnh lập tức đè Lục Kỳ Phong xuống, động thủ.

Thủ hạ của hắn không phải vệ sĩ bình thường, mà là những người luyện võ đã từng theo hắn ở nước ngoài.

Từng cú đ.ấ.m đều rất mạnh, gây ra đau đớn vô cùng nhưng lại không nguy hiểm đến tính mạng.

Kỳ Thuật bịt tai tôi lại: “Ngoan, đừng nghe, chúng ta về nhà.”



Trở về nghỉ ngơi rất nhiều ngày, Kỳ Thuật phải bỏ ra rất nhiều công sức mới có thể tống Lục Kỳ Phong vào tù.

Nhà họ Lục cũng bị ép đến đường cùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Trong thời gian này, Kỳ Triêu có đến thăm tôi.

Mặt mũi bầm dập mà tới.

“Anh trai cậu lại đánh cậu à?”

“Sao có thể chứ?”

Kỳ Triêu nhe răng trợn mắt: “Là một bà chị, người thì đẹp, chỉ là lòng dạ quá độc ác. Có mấy người gặp sắc nảy lòng tham có ý đồ bắt cóc chị ấy, vốn dĩ là tôi cứu chị ấy, kết quả chị ấy lại đánh cả tôi.”

“Nhưng chị ấy thật sự rất đẹp, lúc bị chị ấy đánh, tôi chỉ nghĩ, có thể c.h.ế.t dưới nắm đ.ấ.m của chị ấy cũng đáng.”

Tôi: “...”

Kỳ Thuật: “...”

“Đúng rồi, anh, hai người tính khi nào mới kết hôn?”

Kỳ Thuật nắm lấy tay tôi, thương lượng với tôi: “Anh muốn tháng sau, dùng 2% cổ phần của Kỳ gia đến Đường gia cầu hôn.”

“Nhiều như vậy? Đều cho cha em á.”

“Đúng, đây là tâm ý của anh.”

Tôi thở dài: “Anh cho ông ta còn không bằng cho em, lão già đó chỉ thích lợi dụng em, ông ta như bán con gái vậy, em muốn thoát khỏi Đường gia, hôn nhân của em do em quyết định.”

“Đương nhiên cũng có phần của em.” Kỳ Thuật véo má tôi.

“Hơn nữa còn nhiều hơn ông ta rất nhiều, tương lai toàn bộ Kỳ gia đều là của em, nhưng cho cha em chút cổ phần là để chứng minh thái độ của anh, không thể để người ngoài xem thường em.”

Tôi suy nghĩ một lát: “Vậy thì cho chị gái em đi, sau khi mẹ em qua đời, gần như đều là chị gái em chăm sóc em, chị cả như mẹ.”

“Thật ra em chịu khổ còn ít, chị gái em còn khổ hơn, bây giờ chị ấy đang phải làm việc ở Đường thị, còn luôn bị chèn ép.”

Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha


“Nhưng chị gái em không chỉ xinh đẹp mà làm việc còn rất quyết đoán, nếu có anh giúp đỡ, chị ấy sẽ nhẹ nhõm hơn.”

“Được.”

“Vậy có thể cho em gặp chị ấy một chút không? Xem xem chị ấy có đẹp bằng chị gái đã đánh em không.”

Kỳ Triêu dù đang đau đớn vì vết thương trên mặt nhưng vẫn không quên nói móc.

“Ô, chị gái tôi từng học tán đả đấy, rất có thể cậu sẽ lại được ăn thêm một trận đòn nhừ tử.”

Kỳ Triêu: (๑•́₃•̀๑)



Ngày hôm sau, Kỳ Thuật đi cầu hôn.

Cha tôi nổi trận lôi đình.

Kỳ Thuật nửa ép buộc nửa uy hiếp, cuối cùng ông ta cũng đồng ý.

Chị gái tôi lạnh mặt, vừa mở miệng đã uy hiếp: “Nếu như Nhứ Nhứ...”

Kỳ Thuật gật đầu: “Yên tâm.”

Chẳng biết tại sao Kỳ Triêu lại trốn trong góc sợ đến mức không dám rên lên một tiếng.

...

Kỳ Thuật chuyển studio của tôi đến khu vực phồn hoa nhất thành phố.

Trước đây cha tôi quản tôi rất nghiêm, nhưng tôi vẫn có thể tốt nghiệp trường nước ngoài, nỗ lực trở thành nhà thiết kế hàng đầu trong nước.

Bây giờ không chỉ không bị quản nghiêm còn có Kỳ Thuật giúp đỡ, tôi càng thuận lợi hơn trong công việc.

Nhưng vì bận rộn, không tránh được có chút lơ là Kỳ Thuật.

Đêm khuya, Kỳ Thuật ôm tôi từ phía sau.

“Nhứ Nhứ, em quan tâm anh một chút đi.”

“Kỳ Thuật, anh đừng lộn xộn.”

Kỳ Thuật kéo ghế của tôi ra, chui xuống gầm bàn.

“Anh làm gì vậy?”

“Anh không làm phiền em, em làm việc đi.”

“Ừm.”

Lúc đầu lưỡi ấm áp lướt qua da thịt, tôi biết ngay là mình không thể tin hắn được.

Đường vẽ trong tay đã sớm cong vẹo, gấp khúc chẳng ra hình thù gì.

“Nhứ Nhứ.” Kỳ Thuật giơ ngón tay đầy nước sáng lấp lánh lên.

Giọng khàn khàn: “Tối nay chúng ta mặc bộ đồ em thiết kế nhé?”

… Hết …