“Trước đây Kỳ gia hợp tác với nhà khác không được thuận lợi, sau khi điều tra mới phát hiện là Lục gia và Đường gia giở trò, thuộc hạ của anh không cần anh đồng ý đã bắt cóc em đến, ai ngờ Lục Kỳ Phong căn bản không muốn cứu em, lúc em bỏ chạy vô tình gặp tai nạn mất trí nhớ, sau đó em được đưa đến chỗ anh.”
“Nhứ Nhứ, tuy có thể anh cũng có chút ý lợi dụng em, nhưng anh tuyệt đối sẽ không làm hại em, anh cũng không muốn lừa em...”
“Em... nếu em muốn trở về, anh sẽ thả em đi...”
Bàn tay Kỳ Thuật nắm lấy tay tôi có chút run rẩy, hắn rũ mắt xuống, lần đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ mất hồn trên người hắn.
Đương nhiên tôi biết hắn không cố ý giấu tôi.
Hắn không thu điện thoại của tôi, tôi muốn biết chuyện gì xảy ra, chỉ cần tìm một người hỏi thăm chút là biết.
Hắn cũng không hạn chế tôi ra ngoài, tôi ở nhà đơn thuần là vì lười.
Ngược lại, là bản thân tôi mê mẩn nam sắc, thời gian qua cũng rất vui vẻ.
Tôi còn có thể oán trách ai chứ?
“Em không về.”
“Thật sao?”
Kỳ Thuật nghi hoặc: “Cũng không về Đường gia?”
“Đối với ông ta, em chỉ là một công cụ liên hôn, hơn nữa, về Đường gia rất mệt, không được chơi cũng không được ngủ, không được phát triển sự nghiệp mình thích, lúc nào cũng bị quy tắc ràng buộc, phải học tất cả những thứ có thể nắm giữ trái tim đàn ông.”
Tôi ôm mặt Kỳ Thuật: “Em chỉ muốn trêu chọc người đàn ông mình yêu.”
“Vậy được, chúng ta không quay về.” Tôi ngồi trong lòng hắn, vừa vặn cao hơn hắn một chút.
Kỳ Thuật ngẩng đầu hôn tôi. Một tay tôi ôm cổ hắn, một tay luồn vào trong áo của hắn.
Trong không gian chật hẹp, tiếng thở dốc và tiếng nước trở nên rõ ràng vô cùng.
Kỳ Thuật đè lại bàn tay đang làm loạn của tôi: “Không được, ngoan, trong xe sẽ không thoải mái.”
Tôi mềm giọng làm nũng: “Nhưng còn lâu lắm mới về đến nhà.”
Tôi nhấc chân cọ vào hắn: “Cái này phải giải quyết thế nào được?”
Kỳ Thuật đặt tôi lên ghế: “Ai nói anh không có nhà ở gần đây.”
Hắn chạy như bay về đến nhà.
Tôi còn chưa quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh đã bị Kỳ Thuật ôm ngang vào phòng ngủ.
“Này thị dụ dỗ anh, giờ có muốn trốn cũng không thoát.”
Mặc dù đã sớm nhìn thấy, nhưng khi tôi ngồi bên giường nhìn Kỳ Thuật cởi cúc áo ra, tôi vẫn đỏ mặt.
Nhiệt độ trong phòng tăng cao, Kỳ Thuật hôn lên những giọt nước mắt trên mặt tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Ngoan, khóc ra tiếng...”
Ngoài cửa sổ bóng đêm rất đậm, mặt trăng đung đưa trên mây, có thứ gì đó lặng lẽ leo lên đỉnh.
…
Trong quán bar Sơ Bạch.
“Anh Lục, tiểu l.i.ế.m cẩu của anh...”
“Câm miệng!” Lục Kỳ Phong ném vỡ điện thoại, khiến mọi người trong phòng đều im lặng.
Rượu trong phòng vỡ đầy đất.
Lục Kỳ Phong ôm lấy người phụ nữ, uống rượu, hôn môi, cuồng hoan.
Anh ta muốn quên đi tất cả những điều này.
Người phụ nữ nằm trong lòng anh ta: “Anh Kỳ.”
Lục Kỳ Phong khựng lại, đẩy mạnh người phụ nữ ra: “Ai cho cô gọi tôi như vậy?”
Trước đây chỉ có Đường Nhứ Nhứ gọi như vậy.
Khi đó anh ta còn cảm thấy ghê tởm, bây giờ lại vô cùng hoài niệm.
“Cút! Cút hết đi!” Lục Kỳ Phong đuổi hết mọi người ra ngoài.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
Bạn thân từ bé rót cho anh ta một ly rượu: “Chậc, tình cảm, vĩnh viễn do bên chủ động nắm giữ.”
Giang Bắc Thần nói đúng.
Lục Kỳ Phong ngửa đầu uống rượu: “Vậy cậu nói xem tôi phải làm sao?”
“Phụ nữ ấy mà, bị cướp đi thì cướp lại là được.”
Vừa nghĩ đến cảnh Đường Nhứ Nhứ cười vui vẻ với Kỳ Thuật, Lục Kỳ Phong lại hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Anh ta ném vỡ ly rượu, lái xe rời đi.
…
Tôi không ngờ mình lại bị bắt cóc.
Chỉ là ra ngoài một lát lúc tối lại đụng phải Lục Kỳ Phong.
Anh ta bước nhanh về phía tôi, tôi vô thức lùi về sau nhưng lại bị anh ta bịt miệng mũi. Một mùi hương kỳ lạ xộc vào mũi, sau đó tôi liền mất đi ý thức.
Lúc tôi tỉnh lại người đã nằm trên giường, may mắn là lần này không bị trói.
Tôi nhanh chóng đứng dậy đi mở cửa, lại đúng lúc Lục Kỳ Phong đẩy cửa đi vào.
“Lục Kỳ Phong, anh lại dám dùng thuốc mê với tôi!”
“Đường Nhứ Nhứ, đừng nói khó nghe như vậy, vốn dĩ em là của anh, anh chỉ đang cướp em về mà thôi.”
“Anh thôi đi, Lục Kỳ Phong, dừng lại ở đây đi.”
Lục Kỳ Phong ép tôi vào góc tường, anh ta bóp cằm tôi: “Nhứ Nhứ, đợi đến khi em khôi phục ký ức, em sẽ tiếp tục thích anh.”