Chương 6:
Không ngờ Kỳ Thuật lại tìm bác sĩ đến cho tôi thật.
Bác sĩ Tống vừa nhìn thấy tôi đã cười trêu chọc.
“Ôi chao, cuối cùng Kỳ Thuật cũng được khai khiếu rồi, một người thô kệch như cậu mà cũng nuôi được cô bé xinh xắn lanh lợi thế này.”
Tôi bị nói đến ngượng ngùng.
“Bớt nói nhảm đi, xem đầu óc cô ấy bị làm sao?”
Kỳ Thuật lạnh mặt, cắt ngang lời trêu chọc của bác sĩ Tống.
“Không có gì, đầu bị va đập dẫn tới mất trí nhớ tạm thời, tiếp xúc nhiều với những chuyện trước kia, có thể sẽ hồi phục.”
“Trong khoảng thời gian này cố gắng giữ tâm trạng vui vẻ.”
“Cảm ơn.”
Khi bác sĩ Tống đi đến cửa, đột nhiên Kỳ Thuật nghĩ đến điều gì đó, lại gọi hắn lại.
“Cái cục u trên đầu cô ấy, kê đơn thuốc đi, không để lại sẹo.”
Bác sĩ Tống bày ra vẻ mặt như gặp quỷ, còn tặc lưỡi.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
Tôi càng ngẩn ra… Không ngờ Kỳ Thuật lại nhớ lời tôi nói.
Phải biết rằng, trước kia ở Đường gia, dù tôi có vấp ngã gãy tay gãy chân cũng chẳng có ai quan tâm đến tôi.
Tôi nhìn về phía Kỳ Thuật, hắn hơi mất tập trung dựa vào khung cửa, lặng lẽ nhìn bác sĩ Tống khám vết thương cho tôi.
Nhận ra được ánh mắt của tôi, hắn thu hồi ánh nhìn, xoay người đi ra khỏi phòng ngủ.
Tiễn bác sĩ Tống đi xong, tôi cảm ơn Kỳ Thuật.
Hắn dựa vào ghế sofa, ngoắc ngón tay với tôi.
Tôi hơi cúi đầu, Kỳ Thuật liếc nhìn tôi bôi thuốc như giáo viên kiểm tra bài tập của học sinh.
“Được rồi.”
Đây là lần đầu tiên tôi quan sát Kỳ Thuật ở cự ly gần như vậy.
Ngũ quan của hắn thật sự rất nổi bật.
Khi không cười rất hung dữ, khi bực bội như muốn vặn rơi đầu người ta, khi thỏa hiệp lại có biểu hiện mặt ngoài mỉm cười, nhưng trong âm thầm có thể chơi c.h.ế.t bạn.
Khi cười... chưa từng thấy.
“Nhìn gì vậy?”
Kỳ Thuật nghiêng đầu, mắt hơi híp lại hàm chứa ý cười, rất kiên nhẫn chờ đợi động tác tiếp theo của tôi.
“Kỳ Thuật, chỉ là, cảm... cảm ơn anh...”
Tôi nhanh chóng hôn lên môi hắn một cái rồi chạy lên lầu.
Kỳ Thuật ngẩn ra một lúc sau đó cúi đầu, ngón trỏ xoa xoa chóp mũi, khóe môi cong lên.
Hắn, cười, rồi!
Quá hiếm có.
Nhưng dường như nụ cười của hắn chỉ là ảo giác của tôi.
Sau lần ấy, hắn lại khôi phục thái độ lạnh như băng.
Không thả thính được, không thả thính được.
Không những thế, hắn còn chơi trò đêm không về ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trước kia hai ba ngày Kỳ Thuật mới về một lần, nhưng lần này là cả tuần không về.
Tôi vui vẻ được thanh nhàn, không cần đi làm, suốt ngày hết nhận hàng chuyển phát nhanh, đặt đồ ăn ngoài rồi lại tới xem phim, chơi game, quả thực là thiên đường.
Bạn thân gửi tin nhắn cho tôi: 【 Nhứ Nhi, dạo này sao không thấy cậu đâu, gần đây tên đàn ông c.h.ế.t tiệt kia ngày nào cũng tới quán bar. 】
【 Ai? 】
Dư Gia gửi cho tôi một bức ảnh.
Trong quán bar hỗn loạn, một người đàn ông ôm một cô gái, anh ta ngửa đầu uống rượu cô gái đút tới, còn để rượu thấm ướt cổ áo.
Phóng đãng không chịu nổi.
【 Trai bao mới của quán bar à? 】
Dư Gia gửi một loạt dấu chấm hỏi: 【 Đây là Lục Kỳ Phong mà? Trước đây cậu cứ luôn quấn lấy anh ta còn gì. 】
【 Trước đây khẩu vị của mình kém thật. 】
Tôi chọn một bức ảnh lưng của Kỳ Thuật gửi qua.
Đây là tôi thừa dịp hắn cởi áo mà lén chụp.
Bây giờ nhìn lại, vẫn rất rung động.
Dưới ánh đèn mờ ảo, làn da màu đồng, cơ lưng săn chắc, giọt nước lăn xuống, đúng là quyến rũ lạ thường.
Dư Gia: 【??? Đây là ai? 】
【 Chồng mới. 】
【 Cậu trâu. 】
Tôi vui vẻ ngắm nghía bức ảnh trong điện thoại, đang hồi tưởng lại cơ bắp săn chắc của Kỳ Thuật thì hắn về.
Về trong trạng thái say khướt.
Người đỡ hắn cạo trọc đầu, tôi thấy có chút quen mắt. Vừa nhìn thấy tôi, anh ta đã lắp bắp.
“Đường... Đường tiểu thư!”
Rõ ràng anh trọc hơi giật mình.
“Anh biết tôi?”
“Tôi tôi tôi... Lão đại từng nhắc đến, ha ha.”
Tôi nhìn người đàn ông đang ngả về phía tôi, mày hơi cau lại, tóc cũng hơi rối.
Không ngờ hắn còn từng nhắc tới tôi với người khác
“Anh ấy bị làm sao vậy?”
“Hôm nay lão đại đi xã giao, uống hơi nhiều.”
“Vậy anh đi đi, để tôi chăm sóc anh ấy là được.”
“Chuyện này...”
“Sợ gì, tôi cũng đâu ăn thịt anh ấy được.”
Tôi ném Kỳ Thuật lên ghế sofa.
Hắn ngẩng đầu, cổ và cằm tạo thành một đường cong mượt mà. Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu vào yết hầu nhô lên của hắn, theo nhịp hô hấp, nốt ruồi đen trên cổ phập phồng lên xuống.
Áo vest mở rộng, áo sơ mi bên trong bị cởi mất ba cúc áo, mơ hồ có thể nhìn thấy đường nét cơ n.g.ự.c bên dưới.
Vạt áo bị rút ra, quần áo lộn xộn không ra hình thù gì.
Cặp chân dài dưới lớp quần tây bó sát hơi dạng ra, tùy ý gập nhẹ, mũi giày đặt trên chân bàn trà.