Thủ Lĩnh Đám Bắt Cóc Là Chồng Mới Của Tôi

Chương 5:



Chương 5: Tôi vội vàng chạy ra ngoài, lại thấy Kỳ Thuật đang định xốc bức tranh của tôi lên.

Tôi xông tới, vội vàng đè bức tranh xuống: “Vẽ không đẹp, đừng xem.”

Kỳ Thuật bình tĩnh nói: “Tôi xem xong rồi, chỉ là đang đóng lại giúp cô thôi.”

Người có thể chết, nhưng không thể mất mặt.

Nhất là trước mặt chính chủ.

Kỳ Thuật cong khóe môi: “Vẽ không tệ, chỉ là vẫn có chút khác biệt so với thực tế.”

Tôi không chịu thua: “Đó là chuyện bình thường, dù sao cũng không có người thật làm mẫu, có giỏi thì anh cởi đồ ra đứng trước mặt em đi, xem em vẽ có giống không.”

Ánh mắt Kỳ Thuật lóe lên, đóng cuốn tranh lại: “Con gái con đứa, đầu óc đừng có nghĩ mãi tới mấy thứ không trong sáng như thế.”

“Cắt, em thấy anh không dám thì có, vẽ anh chứ có phải ngủ với anh đâu, sợ gì?”

Kỳ Thuật khựng lại, sau đó quay người.

Hắn vừa tiến về phía tôi vừa cởi áo ra, trên người còn mang theo hơi mát sau khi tắm.

“Làm thế nào? Muốn tư thế gì? Nghe Đường tiểu thư chỉ huy.”

Tôi che mặt lùi về phía sau, rồi lại lúng túng bỏ tay xuống.

“Ngồi... Ngồi trên ghế sofa là được, tư thế tùy ý, nếu anh không ngại... có thể cởi cả quần ra?”

Tôi nhỏ giọng đề nghị.

“Được.”

Sau khi thốt ra hai chữ này, ngón tay Kỳ Thuật đặt lên thắt lưng, chuẩn bị cởi.

Tôi căng thẳng tới mức nhắm chặt mắt lại.

Đợi vài giây, tôi lại khẽ mở hé mắt ra.

Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha


Chỉ thấy Kỳ Thuật mỉm cười, đứng rất gần tôi, tôi chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể chạm môi Kỳ Thuật.

Tôi hoảng hốt quay mặt đi.

“Gan nhỏ như vậy, ai cho cô dũng khí nhìn đàn ông.”

Kỳ Thuật, anh có biết trêu chọc tôi ở khoảng cách gần như vậy là phạm quy không.

Nhưng hắn lại ung dung ngồi xuống sofa, lấy chăn che ngang hông, đọc tài liệu.

Còn tôi, tay cầm bút đã run rẩy.



Tôi không ngờ mình lại quen giường, quen giường của Kỳ Thuật.

Mấy ngày trước tôi đều ngủ giường của Kỳ Thuật, hôm nay Kỳ Thuật về, tôi lại bị đuổi ra phòng khách.

Nghĩ tới cảnh xuân tuyệt đẹp mình nhìn thấy hôm nay...

Khi chân trần đứng bên cạnh giường hắn, tôi cảm thấy mình điên rồi.

Kỳ Thuật đang ngủ say, tôi len lén vén chăn của hắn lên, từ từ nằm xuống.

Vậy mà lại không đánh thức hắn.

Ngoài cửa sổ trời đang mưa, sấm đánh ầm ầm.

Kỳ Thuật khẽ cau mày, nhích lại gần tôi một chút rồi ôm lấy tôi.

Hắn không mặc áo, cảm giác dưới tay ấm áp, đàn hồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Trước đây, tôi luôn nghĩ cơ n.g.ự.c rất cứng.

Tôi kích động đến không ngủ được.

“Đường Nhứ Nhứ, sờ đủ chưa?”

“Chưa.”

Kỳ Thuật thức giấc rồi.

Vẻ mặt âm trầm không thể tả.

Tôi: “Ha ha.”

“Ai cho cô vào?”

Giọng nói vừa tỉnh ngủ có chút khàn khàn, mang theo vẻ không kiên nhẫn rõ ràng.

Tôi nép trong lòng hắn, lộ mắt ra khỏi chăn: “Ừm... Sấm đánh.”

Tôi chỉ ra ngoài cửa sổ.

“Em thấy anh sợ sấm, đến bầu bạn với anh.”

Kỳ Thuật nhắm mắt chừng hai giây, giọng nói buồn ngủ nhuốm vẻ thỏa hiệp.

“Ngủ, đi.”

Tôi vui vẻ sờ cơ bụng thêm hai cái nữa.

Một đêm không ngủ, nhưng hôm sau trên giường chỉ còn lại mình tôi.

Tôi cứ nghĩ quan hệ giữa tôi và hắn đã gần gũi hơn một chút, dù sao chúng tôi cũng đã có da thịt tiếp xúc rồi.

Nhưng rõ ràng Kỳ Thuật không thích tôi.

Không cho chạm, cũng không cho sờ, tắm xong còn quấn khăn ba vòng, ánh mắt lạnh lẽo như muốn đóng băng người ta.

Nhưng ôm tư tưởng đã chủ động theo đuổi người ta thì phải nghiêm túc theo đuổi.

Tôi thỉnh thoảng lại ân cần xum xoe.

Cho đến khi tôi làm nổ tung phòng bếp nhà Kỳ Thuật, trồng c.h.ế.t hoa trong phòng hoa, làm hỏng vòi hoa sen.

Kỳ Thuật bảo tôi bớt bớt lại.

“Ngoan, tự chơi đi.”

Hắn cười xoa đầu tôi, nhưng sao tôi cứ cảm thấy giọng điệu hắn có chút nghiến răng nghiến lợi.

Tôi nằm trên người Kỳ Thuật, vòng tay ôm lấy eo hắn.

Kỳ Thuật gỡ bàn tay đang bám chặt người mình ra: “Lại muốn làm gì?”

“Những thứ khác em không giỏi, nhưng công việc chính vẫn khá am hiểu, anh đừng động đậy, để em đo số đo ba vòng, miễn phí thiết kế cho anh một bộ quần áo.”

“Nhà thiết kế hàng đầu trong nước đã tự tay đo số đo ba vòng cho anh, đừng có không biết điều.”

Kỳ Thuật gỡ tay tôi ra: “Nhà cô đo ba vòng bằng cách sờ mó à.”

Nhìn thấu rồi.

“Đúng vậy, chỉ có nhà em, anh đánh c.h.ế.t em được sao?”

Cuối cùng Kỳ Thuật cũng rời mắt khỏi tập tài liệu: “Động đậy một cái nữa, bẻ gãy tay. Đã hẹn bác sĩ tối nay, có thể nhân tiện nối lại giúp cô luôn.”

Thật ác độc.

Tôi nắm tay Kỳ Thuật đặt lên n.g.ự.c mình: “Anh thật đáng sợ, anh nghe xem tim em đang hoảng tới cỡ nào?”

Kỳ Thuật: “...”