Tên như bị hắn cắn trong miệng, ngón tay thì đè ép khóe môi tôi.
“Nói tôi nghe xem, em còn từng nhìn thấy của ai?”
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
“Em...”
Kêu tôi phải nói thế nào được? Tôi nghẹn đến mức mặt đỏ rần rần.
Kỳ Thuật nắm lấy cổ tay trắng nõn của tôi, đưa nó vào trong vạt khăn tắm của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đôi mắt quyến rũ chăm chú nhìn tôi, trên mặt không hề che giấu ý trêu chọc.
Nhận thấy tôi muốn trốn thoát, hắn cong khóe môi, nắm chặt cổ tay tôi. Giọng nói mê hoặc vang lên bên tai: “Ngoan, nó tỉnh rồi, em sờ nó đi.”
...
Hôm sau, tôi tỉnh dậy trên giường của Kỳ Thuật.
Hắn đã ra ngoài rồi.
Hồi tưởng lại tối hôm qua, mặt tôi đỏ bừng bừng.
Tuy chúng tôi còn chưa đi đến bước cuối cùng, nhưng thật sự rất mệt mỏi.
Tôi xoa cái eo đau nhức đứng dậy, lại cảm thấy bên dưới ẩm ướt.
Dự cảm không tốt xuất hiện.
Vén chăn lên, quả nhiên, đến tháng rồi.
Hơn nữa tôi còn làm bẩn ga trải giường của Kỳ Thuật.
Đang suy nghĩ xem phải xử lý thế nào cho phải, ngoài cửa đã truyền tới tiếng gõ cửa dồn dập.
“Ai vậy?”
Tôi nghi hoặc mở cửa, lại là một mỹ nữ tôi không quen biết.
Ăn mặc thời thượng, tóc xoăn sóng lớn.
Vừa nhìn thấy tôi, giọng cô ta đã trở nên the thé: “Cô là ai? Tại sao lại ở trong nhà Kỳ Thuật?
“Còn mặc như vậy!”
Bộ đồ ngủ tối qua bị làm bẩn, tôi đành phải thay một bộ không vừa người lắm.
Tôi kéo cổ áo: “Cô là ai? Đến nhà người khác la hét ầm ĩ như vậy, đúng là thiếu lễ phép.”
“Cô —— Đương nhiên tôi là vị hôn thê của anh Kỳ Thuật.”
Cô là vị hôn thê?
Vậy tôi là cái gì?
“Tôi đã từng sống chung với anh Kỳ Thuật nửa năm, đồ của tôi được anh Kỳ Thuật cất riêng ở phòng chứa đồ trên tầng hai, không ngờ bây giờ lại bị một người phụ nữ xa lạ như cô chiếm chỗ!”
Cô ta liếc tôi, ánh mắt cực kỳ khinh thường.
Nhưng tôi lại rất kích động.
“Chị gái.”
Tôi kéo cô gái đang lùi lại: “Chị đã từng ở đây đúng không? Chị có biết chị để băng vệ sinh của chị để ở đâu không?”
Tôi bĩu môi: “Tôi đến kỳ kinh nguyệt rồi nhưng tìm khắp nơi vẫn không thấy băng đâu, gần đây cũng không có chỗ nào bán, chị có thể tìm giúp tôi được không?”
“Gì?” Cô gái có chút ngơ ngác.
Cô ta vội vàng hất tay tôi ra: “Tôi làm sao biết anh ấy để ở đâu, hơn nữa, nơi này chưa từng có cô gái nào khác ở lại, tại sao phải tích trữ món đồ này!”
“A? Chưa từng có cô gái nào ở? Vậy vừa rồi chị nói dối à.”
“Cô lừa tôi?”
Tôi bĩu môi: “Tôi không có, tôi cần dùng gấp thật.”