Chương 9:
Cô gái nhìn tôi chằm chằm vài giây, đột nhiên phản ứng lại: “Tôi biết cô là ai rồi, cô không phải là Lục Kỳ Phong...”
“Nhứ Nhứ.”
Kỳ Thuật đã về.
“Anh Kỳ Thuật.” Cô gái mang giày cao gót chạy đến bên cạnh Kỳ Thuật, ôm lấy cánh tay hắn.
Kỳ Thuật mặt không đổi sắc rút tay ra: “Sao cô lại tới đây?”
“Em là vị hôn thê của anh, chẳng lẽ em không thể đến đây sao?”
Tôi bỗng cảm thấy căng thẳng không biết Kỳ Thuật sẽ trả lời như thế nào?
Hắn đi tới trước mặt tôi, đưa túi đồ trong tay cho tôi: “Không biết em dùng loại nào, nên mua hết một lượt.”
Kỳ Thuật xoa đầu tôi, dỗ dành tôi như dỗ dành trẻ con: “Đi thay trước đi, quần áo bẩn cứ để đó, đừng đụng vào nước lạnh.”
Thì ra là hắn đi mua băng vệ sinh cho tôi.
Đương nhiên tôi cũng nhìn thấy vẻ mặt ghen tị của cô gái bên cạnh.
Nhưng Kỳ Thuật không hề quay đầu lại, chỉ bình tĩnh nói: “Nếu tôi nhớ không lầm, hôn ước của chúng ta đã bị hủy bỏ rồi.”
“Kỳ Thuật!”
Giọng cô gái trở nên nghẹn ngào: “Anh không muốn cưới em có phải là vì cô ta không?!”
“Hủy hôn là chuyện của ba tháng trước, lúc đó tôi còn chưa quen biết Nhứ Nhứ.”
“Nhưng anh có biết cô ta là ai không?”
“Tôi biết.”
Kỳ Thuật cao giọng: “Nhưng không liên quan đến cô.”
Kỳ Thuật mở cửa lớn, làm động tác mời.
Khi tôi thay đồ xong, cô gái kia đã tức giận bỏ đi rồi.
“Kỳ Thuật, rốt cuộc Lục Kỳ Phong là ai vậy, sao ai cũng nhắc đến anh ta vậy?”
Nghe vậy, Kỳ Thuật véo má tôi: “Sao? Em rất quan tâm anh ta?”
“Đương nhiên không phải, em chỉ tò mò thôi.”
Kỳ Thuật suy nghĩ một lát, lạnh lùng nói: “Chỉ là một bé ba thôi.”
“Hả?”
“Đừng nhắc đến anh ta nữa.” Kỳ Thuật ôm tôi ngồi lên đùi hắn, sau đó lại đặt túi chườm nóng lên bụng tôi.
“Có khó chịu lắm không?”
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
“Không, chỉ là em đã làm bẩn giường của anh rồi.”
“Không sao, để tôi giặt.”
Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh hắn ngậm điếu thuốc trong miệng, ngồi giặt đồ lót của tôi.
Không ngờ một người lạnh lùng như băng lại có thể trở nên dịu dàng như vậy.
Tôi ôm cổ hắn, hôn lên khóe môi hắn.
“Đừng dụ dỗ anh.”
Giọng Kỳ Thuật có chút khàn.
“Em cứ thích dụ đấy.”
Anh có thể làm gì em được chứ?
Kỳ Thuật đỡ eo tôi, luồn tay vào sau lưng tôi, sau đó lại ra sức hút lấy không khí trong miệng tôi. Tôi bị anh hôn tới toàn thân mềm nhũn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Điện thoại lại phát ra chuông báo một cách không đúng lúc.
Tôi rảnh tay mở ra.
“Đường Nhứ Nhứ, cô c.h.ế.t ở đâu rồi, còn dám xóa Wechat của tôi, quậy đủ rồi thì trở về đi!”
Tôi gần như có thể nhận ra ngay lập tức, đây chính là Lục Kỳ Phong.
Lục Kỳ Phong đã bị tôi xóa khỏi ký ức.
“Tôi... ưm...”
“Đường Nhứ Nhứ, cô đang làm cái gì vậy? Có phải bên cạnh cô có đàn ông không.”
Lục Kỳ Phong tức tới hổn hển.
Tôi cũng đang hổn hển, nhưng không phải vì tức mà là vì bị Kỳ Thuật hôn, giọng hắn lạnh lùng như băng: “Cô ấy chưa chết, còn đang gọi chồng rất thoải mái đây.”
“Anh là ai? Anh có biết cô ấy là...”
Kỳ Thuật đưa tay ra ngắt điện thoại: “Nghe thấy chưa? Kẻ phá hoại tình cảm của chúng ta, chính là nam tiểu tam.”
Tôi: “...”
Bên kia điện thoại, Lục Kỳ Phong tức tới ném điện thoại xuống đất, mọi người trong phòng đều im lặng.
Mà anh ta thì tức giận lái xe đến Đường gia.
…
Thật ra tôi không tin những lời Kỳ Thuật nói.
Cuối cùng tôi đi hỏi bạn thân.
Dư Gia ấp úng trả lời: 【 Thôi, nhắc đến anh ta làm gì? 】
【 Không phải, mình đã quên anh ta mất rồi, quên theo nghĩa đen. 】
Dư Gia: 【??? 】
【 Gì? 】
【 Chuyện tốt, anh ta chính là một tên cặn bã c.h.ế.t tiệt, trước đây anh ta là vị hôn phu của cậu, nhưng anh ta rất khốn nạn, không chỉ vắng mặt trong tiệc đính hôn còn không quản được thân dưới, mà cậu cứ như bị trúng bùa mê thuốc lú c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt anh ta… Giờ cậu có thể quên được đúng là tốt quá rồi. 】
Tôi kinh ngạc.
Anh ta là vị hôn phu của tôi.
Vậy Kỳ Thuật là ai?
Nam tiểu tam?
…
Nam tiểu tam họ Kỳ nào đó đã chăm sóc tôi suốt một tuần.
“Nhứ Nhứ.”
“Hửm?”
Kỳ Thuật xoa đầu tôi: “Thời gian trước bận rộn công việc cũng hòm hòm rồi, em cũng nên ra ngoài đi dạo rèn luyện một chút, chiều nay anh đưa em ra ngoài chơi.”
Nói thật, tôi vẫn chưa lười đủ.
“Anh chê em béo lên rồi à?”
“Không có.”
Nhưng rõ ràng hắn đang véo thịt trên bụng tôi.
“Được rồi, vậy anh đợi em một lát, em phải chuẩn bị một chút.”
“Không sao, bao lâu anh cũng đợi được.”
Cuối cùng tôi mặc một chiếc váy ngắn không quá đầu gối, phối với đôi giày da, còn đeo đôi bông tai kim cương hồng mà Kỳ Thuật tặng cho tôi.