“Nhìn xem, ở giữa là khoét rỗng, khi ngươi muốn đi tiện thì cũng không cần phiền phức, chỉ cần tháo quần là được.
“Cuối cùng ngươi cũng sẽ trở thành tỷ phu của ta, cái này coi như quà mừng.”
Tạ Chiêu cảm thấy bị sỉ nhục, dùng hết sức đẩy chiếc xe lăn của ta ngã xuống đất, sau đó khóc lóc giàn giụa không ngừng rít gào về phía ta.
Ta cách hắn ta ba trượng, chờ đến khi hắn ta mệt thở hồng hộc, mới phủi váy, thở dài nói:
“Ta cũng chỉ có lòng tốt, ngươi không thích cũng không nên làm tổn thương tâm ý của ta.”
Hắn ta cứng người lại, nhớ đến câu nói này.
Đó là khi Thôi Vân Dao tặng ta mặt nạ mà ta đã ném đi, hắn ta đã răn dạy ta như vậy.
Giờ đây ta trả lại nguyên vẹn cho hắn ta:
“Sau này vẫn nên ít ra ngoài thì tốt hơn, bộ dáng ngươi như vậy, làm mấy đứa trẻ bên đường sợ hãi thì không hay.”
Hắn ta bị ta đáp trả lại, cảm thấy sụp đổ:
“Nàng đang trách ta cưới A Dao sao?
“Thời Nghi, rõ ràng nàng yêu ta nhất, nàng sẵn sàng trả giá tất cả vì ta. Dù ta có hẹn hò riêng với tỷ tỷ của nàng, nàng cũng chịu đựng để làm lá chắn cho bọn ta. Tại sao nàng lại thành ra như vậy? Tại sao nàng…”
“Bởi vì con ch.ó bị các ngươi dắt đi, không muốn bị dắt nữa. Hơn nữa, ngươi có A Dao mà ngươi yêu quý nhất, sao còn nhớ đến ta làm chi?”
Một câu của ta khiến cảm xúc sụp đổ của Tạ Chiêu sống lại:
“Vậy là, nàng chỉ ghen tị? Nàng vẫn yêu ta đúng không?”
Đôi mắt hắn ta sáng lên, nóng lòng nhìn về phía ta.
Khi ta quay lưng đi, hắn ta vẫn không ngừng gọi:
“Thời Nghi, Thời Nghi, đừng đi, hãy trả lời ta.”
Não bị khiếm khuyết như vậy, ta không thể nào trả lời.
Nhưng hắn ta lại mang hết mọi lỗi lầm, đổ hết lên đầu Thôi Vân Dao.
Luôn đổi cách thức tra tấn nàng ta.
---
Bọn ta cùng nhau xuất giá, ít nhất ma ốm Vu gia cũng đã được uống canh nhân sâm để đi đón ta.
Nhưng Thế tử tàn tật của Tạ gia, lại chỉ gửi một con gà đến cưới Thôi Vân Dao.
Dù đích mẫu có tức giận đến đâu, khi nữ nhi mình cuối cùng cũng rơi vào tay người khác, cũng không dám náo loạn.
Đêm tân hôn, Vu Minh Dương nhớ lời dặn của thần y, giữ mình tiết chế không ham muốn, uống trước một bát canh an thần, rồi nằm trên giường không dậy nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Còn Tạ Chiêu lại mang theo những thứ mà đích mẫu dùng để đối phó với di nương ta ở kiếp trước, để đối phó với Thôi Vân Dao.
Nha đầu của Tạ gia, kiếp trước c.h.ế.t trong tay hắn ta, kiếp này trở thành nội ứng của ta, đã kể cho Tạ Chiêu nghe chuyện di nương của ta bị vu oan thông dâm với người khác, bị đích mẫu hành hạ ba ngày ba đêm trước khi bị đánh chết.
Tạ Chiêu tràn đầy lòng tin rằng, Thời Nghi vẫn còn tình cảm với hắn ta, chỉ là hận hắn ta kiếp trước vì Thôi Vân Dao mà cô phụ ta mà thôi.
Hắn ta nghĩ rằng, nếu trả thù Thôi Vân Dao, ta sẽ tha thứ cho hắn ta.
Đêm đó, trong phòng tân hôn của Tạ gia, tiếng thét gào vang lên không ngớt.
Đến nay ta vẫn còn nhớ rõ, từ cánh cửa khép hờ kia, di nương bị ghìm trên mặt đất như thế nào, bị dụng cụ tra tấn đầy nhục nhã cùng tàn nhân xuyên qua cơ thể, m.á.u đỏ tươi từ hạ thể tuôn ra, nhuộm đầy mặt đất.
Khi đó đích mẫu đã ôm Thôi Vân Dao, cười một tràng dài nhìn ta, người đang sợ hãi:
“Cái kết của kẻ không ngoan ngoãn chính là như vậy, Thời Nghi, có hiểu không?”
Ta thu lại gai góc đầy người, ngoan ngoãn sống trong viện của tổ mẫu.
Dù cho con mèo duy nhất cũng bị lột da rút gân, ta cũng chỉ có thể cắn răng tránh trong góc khuất không người mà rơi lệ.
Mỗi bước mỗi xa
Ta muốn sống, thì phải thuận theo, phải học cách nhẫn nhục chịu đựng mọi thứ.
Nhưng Tạ Chiêu, chính là vào thời điểm đó xuất hiện.
Những thứ hắn ta cho đích tỷ đều chia cho ta một phần, ngay cả khi mời nàng ta đi thưởng hoa ngắm trăng, cũng gửi thiệp cho ta.
Thậm chí khi đưa Thôi Vân Dao một chiếc vòng ngọc, cũng tặng ta một chiếc trâm vàng.
Hắn ta nói, Thời Nghi chính là Thời Nghi, những gì thuộc về Thời Nghi thì không ai có thể cướp đi.
Những người chưa từng được yêu thương thực sự, nhìn thấy một ngọn lửa, liền tưởng đó là mặt trời của mình.
Dù có là thiêu thân lao đầu vào lửa, cũng không màng gì cả.
Nhưng kết quả, chỉ là một màn kịch dắt chó đi dạo để làm vui lòng người mình yêu.
Nước mắt rơi xuống, ta mạnh mẽ lau đi:
“Nhìn xem, khi không cần yêu, con người lại có dũng khí không gì phá nổi.
“Trong cả kinh thành, còn ai có thể tự do hơn ta?”
Nha hoàn trung thành gật đầu liên tục:
“Tế tử giờ như phát điên, chỉ sợ Thôi đại tiểu thư sẽ không sống yên ổn.”
Nàng ta không sống yên ổn, đích mẫu không sống yên ổn, ta thì sống tốt hơn rất nhiều.
Một chậu lại một chậu m.á.u được đổ ra, tất cả mọi người trong Tạ gia cũng đều thống khoái.