Thứ Nữ Sống Lại

Chương 11



Ngày thứ ba về lại mặt.

Vì ta đã hứa với Vu Minh Dương đợi khi thân thể của hắn ta khỏe lại, sẽ cho các nha hoàn bên cạnh ra mặt hầu hạ hắn ta, vì thế đặc biệt quan tâm đến ta.

Những nam nhân đi lại trong hoa cỏ, am hiểu nhất là làm vừa lòng phụ nữ.

Những lời dịu dàng ân cần, đều như cái chảo nóng đỏ, làm Tạ Chiêu và Thôi Vân Dao chói mắt.

Thôi Vân Dao gầy gò tiều tụy, vẻ kiêu hãnh rực rỡ trước đây giờ chỉ còn lại đôi mắt thâm quầng.

Khi đích mẫu chạm vào tay nàng ta, cũng phải giật mình.

Đích mẫu tự nhiên nhận ra điều không ổn, nhân tiện nói chuyện riêng, đã dẫn ta và Thôi Vân Dao vào hậu viện.

Ta bị vứt dưới tàng cây một lúc lâu, Thôi Vân Dao mới bước ra với đôi mắt sưng húp.

Chúng ta đứng cạnh nhau, ta dùng giọng chỉ có hai người nghe được, hỏi:

“Có phải thân thể của tỷ tỷ không được khỏe không? Sao tư thế đi đứng lại kỳ lạ như vậy? Có phải Thế tử trong đêm tân hôn, quá phóng túng hay không?

“Về phần chăm sóc thê tử, Thế tử có thể học hỏi một chút từ phu quân của ta. Phu quân ta, tuy ở bên ngoài có tiếng phóng đãng, nhưng thật sự sủng thê vô độ.

“Ở nhà ta, chưa từng đặt ra một quy củ nào, ngay cả những thuốc bổ từ trong cung, cũng không biết đã gửi bao nhiêu đến viện của ta.

“Dù vậy, chàng ấy vẫn cảm thấy ta bị thiệt thòi. Tỷ xem, chiếc vòng gia truyền trên cổ tay ta, đã nặng đến mức ta không thể nâng tay lên.”

Ta cười tươi, từng chữ từng câu như d.a.o đ.â.m vào vết thương của Thôi Vân Dao.

Đêm qua, Tạ Chiêu hành hạ nàng ta đến khổ sở, nhưng ban ngày Tạ mẫu lại đặt ra quy của cho nàng ta, vừa đứng đó là đứng nửa ngày mới cho nghỉ, thì muội muội Tạ Chiêu lại đến gây sự.

Nàng ta ngày ngày chịu đựng, khổ sở không thể nói.

Còn hạnh phúc của ta, lại như muối rắc vào vết thương của nàng ta, khiến nàng ta căm ghét đến nghiến răng nghiến lợi.

Thấy sắc mặt nàng ta tái nhợt, ta vuốt tay lên chiếc trâm được ban thưởng, cười rạng rỡ nói:

“Vậy thì, cái gì là đích thứ, cái gì là huân quý, cuối cùng cũng không bằng số mệnh.

“Ta chính là mệnh phú quý, không ai có thể cướp đi.”

Ta không màng đến, vung tay áo đi về phía trước.

Thôi Vân Dao cắn chặt nỗi hận ngập trời, nhìn theo bóng lưng ta, vò nát chiếc khăn.

Nàng ta giống như từ nhỏ đến lớn, thấy ta có chút lợi ích liền muốn phá hủy tất cả của ta.

Cho đến sau bữa ăn, phụ thân mời mọi người vào phòng trà.

Cơ hội của nàng ta đã đến.

---

Tạ Chiêu bị phụ thân kéo xuống đánh cờ, từng lời của ông ta đều là năn nỉ, cầu xin Thế tử nể tình mấy đời thân thiết, đối xử tốt với hòn ngọc quý trên tay của ông ta.

Còn về phần thứ nữ như ta, ông ta lại chướng mắt Vu Minh Dương, ông ta chẳng hề bận tâm.

Phu quân của mình thì mình yêu, trong ánh mắt đầy nóng bỏng của Tạ Chiêu liên tiếp đưa tới, ta và Vu Minh Dương nắm cùng một chiếc cần câu, chơi đùa bên hồ vui vẻ.

Trán hắn ta tuôn mồ hôi như mưa, ta dịu dàng ân cần giúp hắn ta lau khô.

Không thể kiềm chế, trên gò má nóng đến đỏ bừng của ta, hắn ta hôn xuống một cái.

“Ngày mai ngừng thuốc, phu quân nhất định sẽ yêu thương nàng thật tốt. Thời Nghi tốt của ta, phu quân đợi mòn mỏi khổ sở lắm rồi.”

Dù ta ghê tởm vạn phần, nhưng vẫn giả vờ đánh nhẹ vào n.g.ự.c hắn ta: “Phu quân thật xấu, giữa ban ngày ban mặt nói những lời xấu hổ như vậy, ta không thèm để ý đến chàng nữa.”

Ta giả vờ muốn đi, nhưng hắn ta lại kéo ta vào lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Ngoan! Để phu quân ngửi một chút cũng vừa ý. Hai tháng ta không gần nữ nhân, sắp phát điên rồi.

Mỗi bước mỗi xa

“Ngoan, lại đây.”

Hắn ta ôm ta vào lòng, cúi đầu cắn lên cổ ta một cái.

Cơn đau dữ dội cùng với mùi m.á.u lan tỏa, nhưng ta vẫn nghiến chặt hàm răng, phối hợp với sở thích biến thái của hắn ta.

Thậm chí mặt ta đỏ ửng, khiêu khích nhìn về phía Thôi Vân Dao.

Thấy Thôi Vân Dao và Tạ Chiêu hận đến siết chặt tay, ta thỏa mãn đẩy Vu Minh Dương ra:

“Nếu tỷ tỷ nhìn thấy, tỷ ấy sẽ phải trách ta không có quy củ.”

Trong lòng Vu Minh Dương bị vắng vẻ, cũng không còn tâm trạng tốt, lớn tiếng nói với Thôi Vân Dao:

“Cái gì quy củ hay không quỷ củ, có thẻ leo lên giường Vương gia, bị Vương phi trước mặt xé áo đánh cho tím mặt thì có quy củ không?”

Thôi Vân Dao mặt mày tái nhợt, nhìn về phía Tạ Chiêu đang tối sầm lại, thân thể run rẩy như lá rụng,

Dù ai cũng biết Thôi Vân Dao bị Vương phi tát vào mặt, bị lột áo, nhưng chuyện đó đã được công chúa giấu kín, Tạ Chiêu cũng không chắc đã biết.

“A Dao, vi phụ mệt rồi, nàng đưa ta về khuê phòng nghỉ ngơi một chút đi.”

Sắc mặt Thôi Vân Dao tái xanh, ấp úng từ chối:

“Ta… ta sẽ bảo nha hoàn đẩy chàng đi, dù sao, ta còn phải tiếp muội muội và muội phu”

Nàng ta nhìn ta cầu cứu.

Ta ân cần lắc đầu:

“Đều là người nhà, đâu cần tiếp, tỷ tỷ mau đi đi.”

Vu Minh Dương ước gì Thôi Vân Dao rời đi để hắn ta có thể giở trò với ta, cũng phụ họa:

“Nhanh lên đi, chậm chạp sẽ làm cá của ta hoảng.”

Tạ Chiêu vươn cánh tay dài ôm Thôi Vân Dao vào lòng.

Thôi Vân Dao sợ hãi kêu lên liên tục, thân thể rõ ràng run rẩy.

Tạ Chiêu lại cắn lên tai nàng ta, cười lạnh:

“Sao vậy, ngay cả lời phu quân cũng không nghe? Muốn ta trừng phạt nàng à?”

“Không muốn!”

“Vậy thì, ngoan ngoãn một chút, đừng làm phiền mọi người.”

Thôi Vân Dao, lòng như tro tàn, bị Tạ Chiêu đẩy đi trong vòng tay hắn ta.

Vu Minh Dương chậc chậc lắc đầu:

“Dù ba chân của Thế tử bị gãy hai cái, cái còn lại cũng rất kiên cường, giữa ban ngày ban mặt mà muốn khoe khoang.”

Sau đó, hắn ta để ánh mắt nhớp nhúa ghê tởm rơi xuống n.g.ự.c ta:

“Phu nhân tốt của ta…”

“Phu quân!”

Ta nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn ta:

“Nếu chàng không để ý cho sự yên ổn sau này, ta sẽ theo chàng.”

Hắn ta cuối cùng cũng sợ hãi hư hại thân thể, không vui thu tay lại, lẩm bẩm một câu:

“Giả bộ liệt nữ trinh tiết làm gì, khi nào ta khỏe lại, sẽ để nàng khóc lóc kêu cha gọi nương.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com