Nửa canh giờ sau, Thôi Vân Dao mặt mày tái nhợt và Tạ Chiêu với vẻ mặt thỏa mãn bước ra.
Dù có vẻ ngoài bình thản, nhưng vết m.á.u trên váy Thôi Vân Dao vẫn bán đứng nàng ta.
“Ở bên kia viện, có một thùng m.á.u đã đổ ra.”
Tiểu Đậu Tử thì thầm bên tai ta, ta liền hiểu ra.
“Thế tử thật may mắn, nhưng thân thể yếu ớt, vẫn nên kiềm chế một chút.
“Nếu hủy hoại thân thể, thì mọi thứ đều mất hết.”
Sự chế giễu của Vu Minh Dương không làm Tạ Chiêu có chút phản ứng nào, chỉ để ánh mắt sâu thẳm rơi vào người ta:
“Thời Nghi muội muội, muội không quan tâm đến thân thể của ta sao?”
Ta lau mồ hôi trên trán Vu Minh Dương, tùy ý đáp:
“Thế tử có tỷ tỷ quan tâm chăm sóc, phu quân không cần phải lo lắng quá.”
Tạ Chiêu đột nhiên nổi giận, ném mạnh tách trà rồi quay trở lại đình nghỉ mát.
Mỗi bước mỗi xa
Thôi Vân Dao nhìn thấy mọi thứ, ánh mắt oán hận, luôn dõi theo ta.
Nàng ta đã biết, sự không cam lòng của Tạ Chiêu, chỉ tại do ta.
Nàng ta đổ hết bất hạnh lên đầu ta, cũng muốn cùng ta cùng nhau đi chết.
Dư quang nhìn thấy Thôi Vân Dao đi về phía ta, khóe miệng ta mỉm cười, biết rằng màn kịch hay sắp bắt đầu.
---
Nàng ta lặng lẽ đứng sau lưng bọn ta, ngay lúc hạ nhân không để ý, đưa tay định đẩy ta.
Nhưng ta nhanh chóng kéo Vu Minh Dương vào vị trí của mình.
Trong tiếng kêu thất thanh, mọi người đều thấy Thôi Vân Dao đẩy Vu Minh Dương xuống nước.
Nỏ mạnh hết đà, không thể chịu nổi một kích, chính là nói tình trạng thân thể kiệt quệ của Vu Minh Dương.
Dù đã mời thái y, nhưng Vu Minh Dương vẫn buông tay nhân gian trong tiếng khóc than của người nhà.
Ta không nói một lời, cho đến khi Vu Minh Dương vào quan tài, ta mới điên cuồng lao vào quan tài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhìn m.á.u chảy ròng ròng, đầu bể m.á.u chảy, thực tế ta kiểm soát lực đạo vừa đủ.
Có vết thương, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Sau hai ngày hôn mê bất tỉnh, ta mới từ từ tỉnh lại.
Với một dòng nước mắt, ta thú tội với mọi người trong nhà:
“Tỷ tỷ là hận côn không nên được viên mãn, tỷ ấy hận con, trách con, là phu quân vì con mà gặp nạn. Con đáng chết, các người không nên cứu con, để con và phu quân trên đường xuống suối vùng lại làm phu thê ân ái.”
Nói xong, nước mắt cũng theo đó rơi xuống.
Với vẻ mặt đầy bi thương, Vu lão phu nhân và Vu phu nhân cũng không còn oán trách ta nữa.
“Đứa trẻ ngoan, không thể trách con.
“Con có tính tình này, chính là phước phần của Minh Dương.
“Còn về hai nhà Thôi Tạ kia, nợ m.á.u phải trả bằng máu.”
Vu gia nghiến răng, quyết tâm phải cá c.h.ế.t lưới rách với Thôi gia.
---
Hai nhà Thôi - Tô, đã sử dụng quan hệ thế gia để đến Vu gia nói hộ.
Nhưng Vu gia cũng là thế gia trâm anh, so với Tô gia cũng không kém cạnh nửa phần, làm sao có thể sợ Thôi gia.
Riêng Tạ gia, vì Đức phi đang mang thai, phong độ đang hừng hực, không ai dám động đến.
Thôi Vân Dao bị giam trong Tạ gia không dám ló mặt ra khỏi cửa, chỉ chờ đợi vụ kiện giữa hai nhà Thôi - Vu sớm kết thúc, trả lại tự do cho nàng ta.
Nhưng Tạ Chiêu đã phát điên, không thể buông tha cho Thôi Vân Dao.
Hắn ta liên tục nhớ đến nụ hôn mà Vu Minh Dương đã đặt lên mặt Thời Nghi bên hồ, nụ hôn đó như một ma chướng, ngày đêm dày vò hắn ta không yên.
Hắn ta điên cuồng, càng ngày càng tra tấn Thôi Vân Dao tàn nhẫn.
Thậm chí còn dùng que hàn nóng đỏ cọ lên mặt Thôi Vân Dao:
“Ngươi đã sỉ nhục nàng ấy, mặt của nàng ấy bị thương vì cứu ta, sao ngươi lại có thể sỉ nhục nàng ấy?
“Bị hủy dung mạo thì tốt hơn, bị hủy dung rồi thì ta sẽ gả ngươi cho kẻ chăn ngựa ở thôn trang, như vậy, món nợ của nàng ấy sẽ được trả xong, nàng ấy sẽ tha thứ cho ta.”