Thứ Nữ Sống Lại

Chương 4



Đích mẫu đã để lại cho bọn ta cơ hội ở riêng, hẹn Tạ gia đến đình giữa hồ uống trà.

Khi gần rời đi, bà ta đưa ánh mắt ra hiệu cho Thôi Vân Dao, ta đều nhìn thấy.

Bà ta vẫn chưa biết, kế hoạch tốt đẹp của mình sẽ gây ra hậu quả gì.

Trên giường bệnh, Tạ Chiêu như một cái kén tằm, hai chân dài bị băng bó như thùng nước.

Thật thảm hại và tiều tụy.

Lưng hắn ta, vì bị lửa từ cửa sổ gỗ thiêu đốt, da bong thịt tróc.

Nhìn vào khuôn mặt mà mọi người ở kinh thành từng khen ngợi phong lưu vô song, giờ đây chỉ còn lại hình dạng dữ tợn.

Ta tránh ở phía sau Thôi Vân Dao, chỉ còn lại nụ cười lạnh.

"A Chiêu, chàng đã khá hơn chưa?"

Thôi Vân Dao không quên mục đích hôm nay, dịu dàng nhẹ nhàng lau nước mắt:

"Đều do ta không tốt, nếu ta dũng cảm hơn, đứng che phía sau Thế tử, có lẽ... có lẽ Thế tử sẽ không như hôm nay."

Mặc dù Tạ Chiêu không còn tốt tính như trước, nhưng vẫn nhẹ nhàng ôn tồn với Thôi Vân Dao:

"Đừng nói những lời ngu ngốc, làm sao ta nỡ để nàng chịu khổ như vậy, thà rằng ta tự đào tim mình ra.

"A Dao, chỉ cần lòng nàng vẫn thủy chung với ta, chút vết thương này, ta có thể chịu đựng."

Tay cầm khăn tay của Thôi Vân Dao siết chặt cứng đờ, rồi khóc to hơn:

"Nhưng... nhưng ta đã bị hủy hoại danh tiếng, đã bị phụ thân ghét bỏ, làm sao có thể xứng với Thế tử?

"Chàng đừng nói nữa về việc vì ta mà nhảy vào dầu sôi nữa. Chàng không biết bên ngoài người ta nói thế nào về ta đâu, mẫu thân cùng muội muội của chàng ngươi cũng khinh thường ta. Ta thực sự cảm thấy, sống không bằng chết."

Mỗi bước mỗi xa

Nàng ta chuyển lời, nhắm ngay vào ta:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Cùng là nữ nhi của Thôi gia, Thời Nghi thì khác. Nàng ta có ân với phủ Thượng thư, là cô nương tốt được mọi người trong kinh thành khen ngợi.

"Hơn nữa, tâm ý của nàng ta dành cho Thế tử, cũng không kém gì ta.

"A Chiêu, vì thể diện của hai nhà, chúng ta tuyệt đối không thể thừa nhận chuyện hẹn hò riêng."

Sắc mặt Tạ Chiêu trắng bệch, nhìn Thôi Vân Dao khóc đến mức không thể thở nổi, đúng là không nói được một câu nào.

Thôi Vân Dao đã đánh giá thấp tình yêu của Tạ Chiêu dành cho nàng ta.

Tạ mẫu và muội muội của Tạ Chiêu hận Thôi Vân Dao đến tận xương tủy, chính là vì Tạ Chiêu biết mình đã hủy hoại dung mạo, nên muốn hủy bỏ hôn ước với Thôi Vân Dao.

Hắn ta không muốn để người mình yêu trở thành trò cười cho thiên hạ.

Sự tự trọng và kiêu ngạo của hắn ta, không cho phép hắn ta hàng ngày phải dùng bộ dạng xấu xí này đối diện với người mình yêu.

Nhưng cuối cùng, vẫn là hắn ta đã quá coi trọng người yêu của mình.

Phụ thân mưu quyền, đích mẫu mưu lợi, Thôi Vân Dao chỉ muốn trèo cành cao.

Bọn họ không thấy được, tình cảm ngoài những âm mưu mới là quý giá nhất.

Thật đáng tiếc, tình yêu sâu đậm của Tạ Chiêu trong mười năm, hôm nay mới biết là bị đút cho chó.

"Ta sẽ đi lấy thuốc cho Thế tử, hôm nay muội muội học cách thay thuốc trên lưng cho Thế tử đi."

Thôi Vân Dao đi như chạy trốn.

Mặt mày Tạ Chiêu xám xịt, nhìn Thôi Vân Dao ngẩn ngơ xuất thần.

Có vẻ như không thể chấp nhận nổi, hắn ta thậm chí còn run rẩy, cả người tan vỡ lại đáng thương, khiến người khác cảm thấy đau lòng.

Nhưng ta không định bỏ qua cơ hội tốt để rắc muối vào vết thương:

"Đừng nhìn nữa, nàng ta khó khăn lắm mới chạy thoát, làm sao có thể quay lại."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com