Tạ Chiêu hung tợn nhìn ta, như một con sói bướng bỉnh hung ác:
"Chính ngươi đã ép nàng ấy, đúng không? A Dao nói không sai, ngươi chỉ là một con ch.ó không biết xấu hổ, cho ngươi hai cái xương, ngươi sẽ quấn quít lấy ta. Ta nói cho ngươi biết, tất cả những gì ngươi nhận được từ ta đều là diễn trò. A Dao thích lấy ngươi ra coi như chó mà chọc ghẹo, ta vì dỗ dành nàng ấy vui vẻ, nên mới dẫn ngươi đi.
"Con mà đòi ăn thịt thiên nga, ta cũng sẽ thành toàn cho ngươi. Đợi khi chân bị thương khỏi hẳn và thành hôn với A Dao, sẽ gả ngươi cho kẻ chăn ngựa ở thôn trang, thỏa mãn tham vọng trèo cao vào Tạ gia của ngươi, để ngươi..."
"Nhưng chân ngươi không thể chữa khỏi! Thế tử không biết sao?"
Ta nén lại sự hận thù, như vô tình, đã phơi bày tất cả bí mật mà mọi người giấu kín với Tạ Chiêu.
Coi ta như chó mà dắt đi ư? Vậy thì có nghĩ đến việc bị chó cắn ngược lại không?
"Dù nói là không còn tri giác, nhưng chỉ cần Thế tử quay lại nhìn, chắc chắn sẽ thấy nửa chân dưới đầu gối đã mất."
"Thế tử chắc chắn không thể không biết, mình đã bị tàn phế rồi đấy chứ?"
Hắn ta đột nhiên quay lại, không màng đến cơn đau ở lưng, cố gắng với nhìn tới chân mình.
Cố gắng đến vất vả cùng chật vật, nhưng vẫn không thấy gì cả.
Ta tốt bụng kéo chăn lên, để lộ nửa thân dưới trống rỗng:
"Đây, ta không lừa ngươi."
Giống như trong một khoảnh khắc, hàng triệu mũi tên đ.â.m xuyên qua ngực, khiến Tạ Chiêu đau đớn đến mức đồng tử nứt toạc, thân thể run rẩy như cầy sấy.
Ta tiếp tục:
"Ngươi nói ta đã ép tỷ tỷ, từ nhỏ đến lớn, ngươi thấy ai có thể ép được nàng ta hay không?
"Ai mà muốn gả cho một kẻ mặt mũi hủy hoại, mà chân còn tàn phế? Ta cũng không ngốc."
Tạ Chiêu không thể chấp nhận, khóc rống nức nở, vô lực đ.ấ.m vào đầu gối.
Như điên như dại.
"Ôi, xin lỗi nhé. Ta không nên... không nên rắc muối vào vết thương của Thế tử."
Ta cười lạnh, nhìn Tạ Chiêu đang định đánh ta, từ trên giường ngã xuống đất.
Trong lúc giãy giụa, vết thương chảy m.á.u đỏ tươi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta định đỡ hắn ta, nhưng lại đặt tay thật mạnh lên vết thương của hắn ta.
Vì mang theo hận thù từ kiếp trước đến kiếp này, tự nhiên sức mạnh rất lớn, ngay lập tức vết thương của hắn ta chảy m.á.u đầm đìa.
"Buông ra! Đau!"
Ta buông tay, chuyển sang vết thương khác, tiếp tục bóp.
Cơn đau đớn vô cùng và tiếng kêu la, vết thương lại rỉ máu, hòa lẫn với mùi nước tiểu khó chịu.
Ta mới che khăn, chán ghét nói:
"Không phải chứ? Thế tử đã tiểu ra quần rồi?"
"Không... không phải... Thời Nghi, ngươi nghe ta nói..."
"Người đâu, Thế tử ngã rồi."
Ta không quan tâm đến sự hoảng loạn và cầu xin của hắn ta, liều mạng gào lên:
"Người đâu! Mau đến đây!"
Chỉ trong chốc lát, căn phòng nhỏ đã chật cứng hạ nhân.
Sự tự trọng cao cao tại thượng của hắn ta, trong lúc lăn lộn dưới đất đã bị nghiền nát.
Nhân lúc hạ nhân chuẩn bị thuốc, ta giả vờ thở dài tiếc nuối:
"Thật đáng thương cho Thế tử, một bụng tràn đầy thâm tình lại rơi vào cảnh tàn phế suốt đời, trong khi tỷ tỷ lại nhân dịp tiệc xuân để lọt vào mắt của Tiểu Vương gia, dự định gả vào phủ công chúa làm tiểu thiếp cho có danh phận.
"Cuối cùng..."
Bốp~
Một bát thuốc ném trúng vào trán ta.
"Cút đi! Ngươi cút đi cho ta!"
Trong cơn phẫn nộ của Tạ Chiêu, ta ngạc nhiên cắn môi, che vết thương đang chảy máu, chạy về phía đình giữa hồ, khóc đến thảm thương:
Mỗi bước mỗi xa
"Thế tử... Thế tử không muốn ta, hắn... hắn chỉ muốn tỷ tỷ."