Thứ Tâm

Chương 10



39.

Đây gần như là một kế hoạch hoàn hảo.

Để tránh làm kinh động đến Thái tử, Ninh vương thậm chí còn tự mình giấu giếm tin tức rời kinh. Sau khi Phi Điểu Các ám sát hắn, thậm chí có thể lập tức biến mất không để lại dấu vết.

Nhưng từ sáng nay, sau khi tiễn bước Sở Thanh Phong, ta vẫn luôn cảm thấy bất an. Có đôi khi sát thủ bước trên lằn ranh sinh tử lâu ngày, trực giác lại nhạy bén đến đáng sợ.

Đến giữa trưa, cảm giác bất an trong lòng ta đã lên đến cực điểm. Cứ chờ đợi mãi cũng chẳng phải cách. Ta lập tức khoác lên mình dạ hành y, mang theo binh khí rồi rời khỏi nhà.

Ta đi đến nơi ẩn nấp của Phượng Lương Nguyệt nơi nghĩa trang ngoài thành.

Quả nhiên, nơi đó đã bị binh lính của Ninh vương bao vây chặt chẽ!

40.

Bên cạnh Phượng Lương Nguyệt chỉ còn lại hai nữ đao khách, đang liều c.h.ế.t giao đấu. Nhưng đối phương lại là đội quân tinh nhuệ nhất của phủ Ninh vương, số lượng lên đến cả trăm người, vậy mà lại điều động để truy sát một nữ tử không hề biết võ công!

Xem ra Ninh vương đã phát hiện mình trúng kế, cơn giận này quả thực không nhỏ!

Ta nhanh chóng phán đoán tình hình. Nơi này là vùng hoang dã lại trống trải, mà đám phủ binh sử dụng trường thương, vô cùng thuận lợi cho bọn chúng. Nếu ta liều lĩnh xông vào hỗn chiến, chẳng những không cứu được người mà còn dễ bị đ.â.m thành tổ ong.

Chỉ có thể kiên nhẫn chờ cơ hội.

Điều kỳ diệu là vào lúc này, Phượng Lương Nguyệt vậy mà lại phát hiện ra ta đang nấp trên cây.

Nàng lập tức hét lớn: "Chạy! Tản ra mà chạy!"

Hai nữ đao khách vô cùng nghe lời, lập tức phân ra hai hướng bỏ trốn. Đám phủ binh cậy người đông thế mạnh, lập tức chia quân đuổi theo. Mà Phượng Lương Nguyệt không biết võ, liền bị bắt giữ ngay tức khắc!

Nhưng ta lại hơi kích động, đội hình của phủ binh, chẳng phải đã bị đánh tan tác rồi sao!

Chỉ thấy nàng bị ấn xuống đất, phủ binh thống lĩnh giơ cao đao, chuẩn bị c.h.ặ.t đ.ầ.u nàng để lĩnh công. Mọi người đều bị động tác c.h.é.m đầu thu hút… Ta lặng lẽ lao xuống từ trên cây, băng qua trận địa như một cơn gió. Lưỡi đao của phủ binh thống lĩnh còn đang giơ cao trên không, mà đầu hắn đã chậm rãi rơi xuống.

Ta lập tức túm lấy Phượng Lương Nguyệt, lôi nàng lên ngựa, vung roi quất mạnh: "Đi—"

Con ngựa hí vang, lao thẳng ra khỏi vòng vây.

Phượng Lương Nguyệt tuy không biết võ nhưng cưỡi ngựa không tệ, bằng không nếu nàng rơi xuống vào lúc này, có thần tiên cũng khó cứu.

Nàng lớn tiếng hô: "Ngươi đợi ta! Nhất định phải bảo trọng!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

41.

Ta đuổi theo g.i.ế.c sạch hai tên phủ binh đang truy kích Phượng Lương Nguyệt. Thấy không đuổi kịp được nữa, bọn chúng liền ngừng lại, tụ tập thành một nhóm nhìn chằm chằm vào ta. Sống c.h.ế.t chỉ cách một đường tơ kẽ tóc.

Lúc này đã chẳng còn quan tâm đến việc có lộ thân phận hay không. Ta chỉ có thể rút ra thanh Bạch Hồng đao sắc bén đủ để thổi đứt sợi tóc. Ánh sáng lạnh lẽo từ lưỡi đao phản chiếu vào mắt ta, khiến đám người phía trước lập tức rơi vào hỗn loạn.

"…Lăng Sương! Là ngươi!"

Ta điềm tĩnh nói: "Lên đi."

42.

Hôm ấy, trận chiến kéo dài đến tận hoàng hôn. Lần đầu tiên kể từ khi trở thành thích khách, ta phải giao đấu chính diện lâu đến vậy. Dưới lưỡi đao của ta, vô số kẻ bỏ mạng. Đến khi thoát ra được, ta đã gần như kiệt sức.

Lúc toàn thân nhuốm m.á.u trở về Sở gia, suýt chút nữa khiến Lâm bá khiếp đảm đến chết. Ông ấy hoảng hốt thốt lên: "Phu nhân, người đi xem người ta g.i.ế.c heo đấy à?"

Ta bất giác bật cười.



"Không phải."

Lúc này sức lực của ta đã hoàn toàn cạn kiệt, chỉ muốn đi ra hậu viện tắm rửa một phen cho sạch sẽ. Thế nhưng ta thực sự không còn bước nổi nữa, đành ngồi xuống chiếc ghế ở tiền viện.

Lâm bá gọi ta mấy tiếng nhưng ta không biết phải giải thích thế nào, dứt khoát giữ im lặng. Cuối cùng, ông ấy nhẹ giọng hỏi:



"Phu nhân mệt rồi phải không? Để lão nô nấu một bát mì cho người nhé?"

Ta sững sờ nhìn ông ấy, khẽ lắc đầu, mấp máy môi:



"Muốn uống nước."

Lâm bá liền pha một bình trà tuyết cúc ta yêu thích, đặt bên cạnh rồi lặng lẽ lui xuống hậu viện tiếp tục công việc. Khoảnh khắc đó, ta bỗng muốn khóc. Thực ra, kế hoạch lần này cũng không hẳn là thất bại. Ninh vương đã nhúng tay vào chuyện này, chắc chắn sẽ bị Thái tử phát giác. Phượng Lương Nguyệt giữ được mạng, hẳn vẫn còn chiêu ẩn giấu phía sau.

Chỉ là… ta đã bại lộ.

Không biết liệu có thể chờ được đến ngày Ninh vương đền tội hay không.

Và hơn thế nữa… Những tháng ngày yên bình dịu dàng như thế này, e rằng từ nay sẽ chẳng thể có lại được nữa.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com