Thứ Tâm

Chương 11



43.

"Nương tử?"

Ta bị giật mình, vội lấy lại tinh thần.

Sở Thanh Phong đã trở về, trên người khoác bộ quan phục xanh đậm, có lẽ vừa từ cung ra. Hắn nhìn ta bằng ánh mắt đầy nghi hoặc:



"Nương tử, nàng bị thương rồi sao?"

Ta khẽ nhíu mày, đứng dậy:



"Phu quân, e là ta sắp gây phiền phức cho chàng rồi."

Hắn lập tức sải bước đi đến. Một thư sinh trắng trẻo yếu ớt như hắn vậy mà cũng có sức lực không nhỏ, có thể bế bổng ta lên.

Ta hoảng hốt kêu lên:



"Cẩn thận, làm bẩn quan phục đấy!"

"Đừng nhúc nhích, để ta xem nàng bị thương ở đâu…"

44.

Sở Thanh Phong vô cùng lo lắng, sai Lâm bá đun nước nóng rồi cởi y phục của ta ra. Thực ra cũng chỉ là vết thương ngoài da. Hắn cẩn thận lau sạch vết thương cho ta, sau đó bôi thuốc.

Ta hỏi: "Sao chàng chưa từng hỏi ta điều gì?"



Hắn im lặng, vẫn tiếp tục làm việc của mình. Ta coi như hắn đã ngầm thừa nhận. Cũng phải thôi, hắn đâu có thật sự ngốc.

"Phu quân, e rằng chúng ta chẳng thể bên nhau dài lâu."



"Nói bậy."

Ta dặn dò hắn, chìa khóa biệt viện của ta đặt trong rương hồi môn bằng gỗ lê, trong viện có một cây ngân hạnh, dưới gốc cây chôn một rương vàng… Hắn cau mày ngẩng đầu lên nhìn ta: 

"Ta cần mấy thứ đó làm gì?"



Ta ngẩn ra: "Đó là vàng mà."



"Ừm." Hắn vẫn không động tâm.

Ta nhấn mạnh: "...Một rương, một rương rất lớn!"



Hắn đột nhiên ôm chặt lấy ta: "Ta không cần. Ta chỉ cần nương tử của ta."

Ta đẩy hắn ra: "Không thì chàng cứ đi xem thử đi, thực sự rất lớn đó!"



Hắn bị ta chọc cười, trong ánh nến, hắn nhịn không được mà hôn lên vết thương trên mặt ta.

"Phúc Miên muội muội, ta là Thanh Phong ca ca của muội đây."

Hả?



Ta tưởng hắn đang trêu ghẹo ta, lập tức xấu hổ gọi một tiếng: "Thanh Phong ca ca."

Hắn: "..."

Ta liền ôm chầm lấy hắn. Nghĩ lại mới thấy, lúc vừa gả đến đây, ta còn cảm thấy tẻ nhạt. Nhưng thật ra chỉ là vì ta làm quỷ quá lâu, đã không còn quen với việc làm người.

Hắn còn định nói gì đó, nhưng ta đã kéo hắn lên giường.

Chu Thanh Phong giật nảy mình: "Cẩn thận vết thương của nàng!"



"Không đáng ngại!"



"Nương tử! Nàng bị thương rồi, sao vẫn còn khỏe thế này..."

45.

Hôm sau ta dậy sớm, chỉnh trang lại bộ quan phục bị ta vò nhăn tối qua, còn cẩn thận làm sạch những vết bẩn. Chẳng bao lâu sau, hắn cũng tỉnh.

Chuyện đêm qua hắn chẳng hề nhắc tới, chỉ trò chuyện với ta những chuyện vụn vặt như thể hôm nay là một ngày bình thường như bao ngày.

"Sang năm... có lẽ sẽ được thăng lên ngũ phẩm."



Ta vui mừng: "Thật sao?"



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hắn khẽ cười: "Ừm. Đến lúc đó sẽ có hai bộ quan phục, nương tử sẽ không cần dậy sớm lo liệu nữa."

Ta nghĩ, đến lúc đó chàng còn có ta hay không, vẫn chưa biết được.

Nhưng mà...

"Sao lại thăng tiến nhanh như vậy?"



Hắn đáp: "Vận khí tốt, được hoàng hậu để mắt tới."

Dù sao trước đây ta từng làm việc cho Ninh vương, cũng biết Võ hoàng hậu là người có thực quyền. Ninh vương từng oán trách:

【Bà ấy rốt cuộc muốn làm gì! Đúng là gà mái gáy sớm!】

Nếu được Võ hậu xem trọng, thăng quan tiến chức tự nhiên mau lẹ, bởi vì hiện tại bà ấy đang lúc cần dùng người. Nghĩ đến việc có Võ hậu nâng đỡ hắn, ta cũng an tâm phần nào.

Sau khi chỉnh trang xong quan phục, ta giúp hắn mặc áo, búi tóc. Từ trước đến nay, ta luôn lo nghĩ cho tình cảnh của chính mình, có đôi chút vui vẻ đối với hắn nhưng phần nhiều là sợ liên lụy. Nhưng đến nước này rồi, ta lại thấy luyến tiếc khôn nguôi.

Nếu... ta chỉ là một nữ tử bình thường, cùng hắn làm một đôi phu thê bình thường...

Mới chỉ làm vợ hắn chưa đầy nửa năm, ta đã không dám tưởng tượng, khoảng thời gian này ta sống tốt đến nhường nào.

Chỉ là, ta nhanh chóng dập tắt suy nghĩ đó.

Sau đó, không biết có phải là lần cuối cùng ta tiễn hắn ra cửa hay không.

46.

Vào ngày sinh thần của Võ Hậu, người của Ninh vương không đến.

Chuyện này có chút kỳ lạ. Bởi vì thực ra hôm nay hẳn là cơ hội tốt nhất để hắn ra tay bắt ta mới phải. Dù nói rằng hôm nay là sinh thần của Hoàng hậu, hắn phải bận rộn trong cung nhưng chẳng phải bá quan văn võ cũng đều bận rộn sao?

Lúc này phái người động thủ là ít gây chú ý nhất. Chờ mãi đến tận đêm khuya, ta mới đợi được một thân đầy mùi rượu của Sở Thanh Phong.

Hắn ôm ta, cười nói: "Làm khổ nương tử phải chờ lâu rồi, vi phu được ân chuẩn ở lại yến tiệc."

…Ta ngồi chồm hổm ngoài cửa không phải chờ hắn, mà là chờ chết.

Nhưng mà, đợi được hắn tất nhiên vẫn tốt hơn. Nghĩ đến chuyện có lẽ ta sắp c.h.ế.t rồi, ăn được gì thì cứ ăn đã. Thế là ta lập tức kéo hắn vào phòng.

47.



Ngày hôm sau, ta ngồi chồm hổm ngoài cửa, vẫn là chờ đợi hắn.

Ta nghĩ, lại sống thêm một ngày nữa rồi.

Rồi lại kéo hắn vào phòng.

Ngày thứ ba, như cũ.

Ngày thứ tư, vẫn vậy.

Ngày thứ năm…

Sở Thanh Phong xoa eo, hỏi ta: "Nương tử, hay nàng dạy võ công cho ta đi?"

Ta đáp: "Để sau đi."

Rồi lại kéo hắn vào phòng.



Ngày thứ sáu…

Người ta đợi không phải người của Ninh vương, cũng không phải Sở Thanh Phong, mà là…

Hứa Hà Doanh.

Ta: "?"

Chỉ thấy nàng ấy tinh thần phấn chấn, rạng rỡ khác hẳn trước kia: 

"Ngươi nha, giấu ta kỹ quá đấy."

Ta: "???"

Nàng nói: "Còn không mau mời ta vào nhà."

Ta đành phải để nàng vào phủ.

Khí sắc của nàng trông có vẻ tốt hơn nhiều, đảo mắt nhìn quanh tiểu viện của ta, cười nói: "Ngày tháng này của ngươi đúng là không tệ, khó trách cuối cùng cũng quyết tâm rồi."

Thực ra trước đây nàng từng nói, ta chưa chắc đã thực sự yêu thích Ninh vương. Nàng bảo ta bị ‘phê ưu ai’ rồi, còn giải thích đó là một loại kỳ độc, đặc biệt hiệu nghiệm với những thiếu nữ chưa trải sự đời.

Trước đây ta không hiểu lắm, giờ thì có chút hiểu rồi. Dù rằng người trúng độc không phải ta mà là nàng ấy.

Ta thắc mắc: "Ngươi khỏe rồi sao?"

Hứa Hà Doanh thở phào một hơi: "Ngươi đúng là, chuyện bên ngoài một chút cũng không biết nhỉ!"

Ta: "?"

Nàng hỏi: "Nói ta nghe, người hợp tác với Phi Điểu Các có phải ngươi không?"

Ta trầm ngâm một lát: "Không phải cố ý giấu ngươi, chỉ là khi đó ngươi cũng không khỏe."

Nàng khẽ cười: "Ninh vương bị giam lỏng rồi! Chắc không bao lâu nữa sẽ bị phế thành thứ dân!"

Ta kinh hãi: "Thật sao?! Thật thật thật thật sao?!"

Nàng cười nói: "Đừng vội, để ta kể cho ngươi nghe rõ ràng."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com