Thứ Tâm

Chương 12



49.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, vậy mà đã xảy ra rất nhiều chuyện lớn.

Đầu tiên là về chính bản thân Hứa Hà Doanh. Một nữ nhân có thể quản lý vương phủ ngăn nắp, điều hành công việc làm ăn suôn sẻ, lại chưa từng động lòng như nàng, sao có thể khoanh tay chờ c.h.ế.t được?

Đáng tiếc, Ninh vương lại không hiểu điều này. Hắn tưởng rằng, khi một người đã mất đi giá trị lợi dụng thì có thể cứ thế vứt bỏ, mặc kệ nàng tự sinh tự diệt trong nội viện. Nhưng nàng đã sớm thu mua lòng người, ngấm ngầm bố trí mọi đường lui.



Thuốc độc đã bị đổ đi từ lâu.



Dáng vẻ bệnh tật yếu ớt cũng chỉ là giả vờ.

Nàng cười lạnh:



"Hắn thực sự nghĩ rằng có thể dễ dàng khiến ta nhận mệnh như vậy sao?"

Ninh vương vì lơi lỏng cảnh giác mà để người của nàng tự do hoạt động trong vương phủ. Không chỉ vậy, ở phố Hồi tự cũng có không ít người của nàng đang chờ thời cơ.

Muốn đưa hắn vào chỗ chết!

Nhưng muốn Ninh vương c.h.ế.t không phải chuyện một sớm một chiều là có thể thực hiện được. Dẫu sao hắn cũng là con trai do Vũ hoàng hậu mang thai mười tháng sinh ra, nếu muốn động đến hắn, cần phải có đủ tội danh chứng thực mới được.

Song, có một chuyện đã khiến Hứa Hà Doanh buộc phải thay đổi kế hoạch.

"…Hắn vậy mà muốn g.i.ế.c ngươi! Lúc ấy ta mới biết ngươi đã hợp tác với người của Phi Điểu Các!"

50.

Chuyện này phải kể từ khi ta và Phi Điểu Các cùng nhau giăng bẫy hại Ninh vương. Ban đầu, Ninh vương định vu oan giá họa cho thái tử, vì thế mới mạo hiểm xuất cung để "cứu" người thân của hoàng hậu. Nhưng kế hoạch này lại biến thành một cái bẫy.

Vừa rời khỏi cung, hắn liền bị sát thủ của Phi Điểu Các đánh lén, suýt chút nữa thì bỏ mạng. Dù sát thủ không thành công nhưng người của Thái tử lại nhận ra hắn.

Ninh vương lòng dạ thâm sâu, lập tức suy đoán ra Phượng Lương Nguyệt vẫn chưa chết. Nếu không, người của Phi Điểu Các tuyệt đối không thể đồng lòng như vậy. Chỉ cần lập tức g.i.ế.c người diệt khẩu, hắn vẫn có cơ hội đối đầu với Thái tử.

"Lúc đó, hắn còn chưa nghĩ đến ngươi, dù sao ngươi cũng chẳng hiểu sự đời. Hắn nhất quyết cho rằng là Phượng Lương Nguyệt quá xảo quyệt, đã lừa gạt ngươi mà thôi."

Ta: "……"

Nhưng ta đã tự tay cứu Phượng Lương Nguyệt, lại còn rút Bạch Hồng đao ra ngay trước mặt hắn. Sau đó, ta chỉ có thể yên ổn chờ c.h.ế.t mà thôi.

"Ta vẫn luôn không hiểu, rốt cuộc hắn thông minh hay là ngu xuẩn? Ngươi đã giúp hắn làm bao nhiêu chuyện, vậy mà hắn vẫn có thể tặng ngươi cho kẻ khác. Hắn thực sự nghĩ rằng nữ nhân vĩnh viễn sẽ không tỉnh ngộ, vĩnh viễn chỉ là món đồ chơi trong tay hắn sao?"

Mãi đến khi đám quân sĩ của hắn báo tin trở về, hắn mới dám tin rằng ta thực sự đã phản bội hắn.

Và ta đã đoán không sai.



Ninh vương vốn định nhân ngày Võ hoàng hậu mừng thọ sẽ ra tay bắt ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

51.

Vì vậy mà Hứa Hà Doanh đã thay đổi kế hoạch.

"Chỉ cần ta còn một hơi thở! Ta tuyệt đối không để hắn tiếp tục muốn làm gì ngươi thì làm!"

Thế nên, trước khi tiệc thọ yến bắt đầu, nàng đã trốn khỏi vương phủ, tiến cung cáo trạng hắn!

Một là: Hắn hạ độc vương phi, lại còn giam cầm vương phi.



Hai là: Hắn có dã tâm mưu đoạt ngôi thái tử, sau lưng còn dám nói Võ hoàng hậu là gà mái báo sáng. (Ý là thích can thiệp chính sự)

Trong tay nàng vẫn còn nhiều nhược điểm khác của hắn, nhưng những chuyện ấy không thích hợp để một nàng dâu đứng ra tố cáo.

Song, Hứa Hà Doanh đã cho người báo tin trước với Thái tử. Thái tử lập tức cho người đổi thêm dầu vào lửa, nhân cơ hội này lôi cả chuyện "lễ vật mừng thọ" ra để tranh đấu. Võ hoàng hậu nổi trận lôi đình.

"Ngay ngày hôm đó, hắn liền bị tước bỏ phẩm phục, giam vào trong cung rồi!"

Bởi vậy mới không có ai đến bắt ta.

Ta có chút lo lắng: "…Nhưng như vậy, không phải sẽ không truy cứu thêm nữa sao?"

Vậy chẳng phải là thái tử được lợi hay sao?

"Thái tử cũng bị cấm túc rồi."

Ta: "…Kích thích như vậy à?"

"Ừm. Ninh vương vốn đã chuẩn bị sẵn chứng cứ thái tử mưu hại trưởng huynh."

"Trưởng huynh" chính là tiền thái tử, là người con trưởng mà Võ hoàng hậu yêu thương nhất. Ninh vương tất nhiên có chứng cứ, bởi vì năm đó chính hắn là người bày ra ván cờ này.

"Buồn cười thật, đây vốn là con át chủ bài của hắn, định dùng để dồn thái tử vào chỗ chết, không ngờ lại trở thành phao cứu mạng của chính hắn."

Nàng nhàn nhạt nói đây là cuộc đấu đá nội bộ của hoàng gia, không liên quan gì đến ta. Ta nghĩ, liên quan nhiều là đằng khác…

Nhưng ta chỉ nói: "Chuyện của Phi Điểu các, lẽ ra ta nên nói với ngươi sớm hơn. Nếu vậy thì cũng không đến mức phá hỏng kế hoạch của ngươi."

Hứa Hà Doanh phất tay: "Không sao cả. Dù sao ta cũng chưa tìm ra tội trạng để có thể lấy mạng hắn."

Ta có phần kinh ngạc: "Vậy ngươi nói ta giấu ngươi chuyện gì?"

Hứa Hà Doanh trừng mắt nhìn ta: "Ngươi giấu ta không chỉ là chuyện của Phi Điểu các! Còn là chuyện của tên trượng phu tốt nhà ngươi kia!"

Ta: "…Hả?! Ai?!"

"Phu quân của ngươi, Hàn Lâm viện tu soạn, Sở Thanh Phong đó! Ninh vương tưởng rằng chỉ cần đè chặt được Thái tử là có thể tạm thời thở phào nhẹ nhõm, nhưng hắn không ngờ phu quân của ngươi lại nhảy ra!"

Ta ngơ ngác: "Không phải, phu quân ta là người thật thà mà…"

Hứa Hà Doanh sắp phát điên: "Thật thà cái gì mà thật thà! Hắn bây giờ là tâm phúc của mẫu hậu rồi, chiếu chỉ đều do hắn soạn, ngày mai Ninh vương sẽ bị phế làm thứ nhân!"

Ta giật nảy mình: “Ý ngươi là, cái tội danh có thể lấy mạng hắn mà ngươi không tìm ra, chính phu quân ta đã tìm ra được?!”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com