Thủ Thân Vì Tình

Chương 11



Sắc mặt Hạ Tư Minh giận dữ, đè giọng nói:



"Nhất Hiên, theo bố về, bố đã mời quốc thủ về dạy con."



Nhất Hiên bình tĩnh.



"Nhưng bố chẳng phải sắp ly hôn với mẹ rồi sao? Vậy thì con không thể theo bố và bà nội được."



Nói xong, thằng bé nắm lấy bàn tay run rẩy của tôi, "Đi thôi mẹ, con phải về nhanh, mai còn một trận đấu nữa."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



Tôi hơi ngẩng đầu lên.



"Được, con trai!"



Hạ Tư Minh đứng sững ở đó, sắc mặt khó coi cực độ.



Trên xe, tôi đè nén sự kinh ngạc và xúc động, lựa lời nói:



"Nhất Hiên, con thật sự hiểu bố mẹ ly hôn là có ý gì không?"



Nhất Hiên ngồi ở hàng ghế sau, dùng giọng nói non nớt nhưng bình tĩnh trả lời tôi:



"Biết ạ."



"Con... có buồn không?"



"Thầy nói, vĩnh viễn đừng buồn vì những khoảng trống đã mất trên bàn cờ."



Hốc mắt tôi đột nhiên ướt đẫm.



Tôi vẫn luôn cho rằng, thằng bé không hiểu yêu thương và cảm xúc.



Hóa ra tôi đã sai.



Không biểu đạt không có nghĩa là thằng bé không hiểu.



Đối với cao thủ mà nói, thằng bé vĩnh viễn chỉ dành tinh lực quý giá nhất cho việc trước mắt.



Khi môi trường có lợi cho thằng bé, nó sẽ không đầu tư quá nhiều.



Mà một khi môi trường thay đổi, nó có thể phán đoán và đưa ra lựa chọn ngay lập tức.



Con trai Nhất Hiên của tôi.



Là một cao thủ bẩm sinh.



12



Khi Lâm Vãn lại một lần nữa mặc chiếc váy ngủ xuyên thấu, hốc mắt đỏ hoe nhào vào lòng anh ta khóc lóc tạm biệt.



Hạ Tư Minh cuối cùng cũng không khống chế được mình.



Anh ta gần như là cưỡng ép, thô bạo, xé nát chiếc váy ngủ vốn đã chẳng có bao nhiêu vải kia.



Ôm lấy Lâm Vãn mềm nhũn như nước, từng bước đi vào phòng ngủ.



Tôi thoát khỏi camera.



Đại Phi lại không buông tha cho tôi, gửi tin nhắn nói:



【Chồng bà ở trong căn phòng đó một ngày một đêm rồi còn chưa ra, có cần tôi giúp bà đi bắt gian không?】



【Không cần.】



【Đã đến nước này rồi, bà không muốn hả giận à? Chẳng lẽ bà thật sự muốn để đôi gian phu dâm phụ này được như ý nguyện sao?】



【Cậu không hiểu, bọn họ phải ở bên nhau, tôi mới hả giận.】

Hai ngày sau, tôi và Hạ Tư Minh đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhà, tiền, con trai, đều thuộc về tôi.



Anh ta tuy tay trắng ra đi, nhưng lại rạng rỡ hẳn lên.



Đúng vậy, dù sao cũng giữ mình suốt nửa năm trời, một khi được khai trai, tự nhiên là hạn hán gặp mưa rào.



Bước ra khỏi cửa cục dân chính, anh ta lạnh lùng nhìn tôi:



"Đường Gia, cô có phải cảm thấy cô thắng rồi không? Cô có lẽ không biết, sang năm, công ty luật của tôi sẽ có thêm đối tác mới, mở rộng quy mô, đến lúc đó cổ phần của tôi sẽ tăng gấp đôi, nói cách khác, số tiền cô vất vả tranh giành được, còn không đủ thù lao một năm của tôi."



"Còn Nhất Hiên, nó bây giờ còn nhỏ chưa hiểu chuyện, đợi nó lớn lên, tự nhiên sẽ biết ai có thể giúp nó hơn, đến lúc đó, cô còn có thể giữ được nó không?"



Nói xong câu cuối, anh ta đột nhiên loạng choạng, ngã nhào ra đất.



Anh ta có chút bối rối đứng dậy, nhìn đôi giày một cách khó hiểu.



Tôi lẳng lặng nhìn anh ta, cười.



"Vậy thì chúc mừng anh, nếu… anh có mệnh hưởng thụ."



Anh ta nhíu mày, còn muốn nói gì đó.



Nhưng tôi đã quay người, sải bước rời đi.



Không lâu sau, một ngày nọ, Đại Phi cố ý khi hai người đang mây mưa quên trời đất, dẫn theo mấy người bạn xông vào.



Nó chụp ảnh lia lịa, lại la hét đòi động thủ.



Hạ Tư Minh nhếch nhác cực độ, đành phải lấy ra 30 vạn tiền riêng cuối cùng còn sót lại, bịt miệng bọn họ.



Lâm Vãn khóc lóc nói, phải lập tức kết hôn, hơn nữa phải tổ chức thật lớn, nếu không đám côn đồ kia nhất định sẽ tung tin đồn nhảm.



Sau đó, Hạ Tư Minh thế chấp cổ phần công ty luật, vay 500 vạn, một phần làm 20% trả trước mua cho Lâm Vãn một căn nhà, phần còn lại dùng để tổ chức một đám cưới hoành tráng.



Trước đám cưới, Lâm Vãn gửi tin nhắn hỏi tôi:



【Em gái, lời của cô còn giữ lời không?】



Trong lời nói tràn ngập sự mỉa mai và đắc ý.



Tôi trả lời: 【Giữ lời.】



Ngày cưới, trên mạng đột nhiên rộ lên một tin tức.



Tiêu đề là 《Luật sư ly hôn nổi tiếng vì yêu mà tay trắng ra đi》



Bên dưới bình luận không ngừng.



【Trời ơi, bất ngờ thật đấy, vì muốn ở bên em, anh từ bỏ sở trường cả đời mình!】



【Đây không phải là người phụ nữ kiên cường xinh đẹp nhất năm nào sao? Cuối cùng cô ấy cũng vượt qua được khó khăn, đón nhận tình yêu của mình!】



【Đúng vậy, người ta có đạo đức có phẩm hạnh, là ly hôn tay trắng trước rồi mới đi tìm tình yêu, chuyện này không có gì đáng trách cả.】



【Nhưng vợ cũ vẫn có chút ấm ức nhỉ...】



【Ấm ức? Tôi không biết còn ngưỡng mộ bao nhiêu ấy chứ! Lấy tiền lấy nhà, rời khỏi một người đàn ông không yêu mình, không sướng sao?】



【Dù sao thì, luật sư ly hôn chuyên nghiệp vì tình yêu mà từ bỏ năng lực giỏi nhất của mình, đây không phải là yêu thì là gì?】



Hôm đó, khi đám cưới được tổ chức đến cao trào, Lâm Vãn rơi nước mắt xúc động nói ra câu nói đó:



"Thuyền nhẹ đã vượt muôn trùng núi non!"



Dưới khán đài, tiếng vỗ tay vang dội, tất cả khách mời đều chân thành chúc phúc cho đôi tân nhân!



Bao gồm cả tôi.



 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com