Thủ Thân Vì Tình

Chương 12



13



Nửa năm sau, một ngày nọ.



Tôi lái xe đưa Nhất Hiên đến viện cờ, bị tắc đường ở cổng bệnh viện, nhìn thấy Hạ Tư Minh và Lâm Vãn.



Hai người ngồi bên bồn hoa ven đường, trong tay cầm túi báo cáo, ánh mắt đều có chút ngây dại.



Lâm Vãn đột nhiên đứng dậy, hét lên:



"Kết quả vẫn như cũ! Không phải là nhầm lẫn rồi chứ! Sao số tôi lại khổ thế này!"



Cô ta hét xong, thất thần chạy đi.



Hạ Tư Minh đến đầu cũng không ngẩng lên, bất động, nhìn chằm chằm xuống chân mình.



Không lâu sau, Đại Phi đột nhiên xuất hiện.



Nó bước nhanh đến, túm lấy cổ áo Hạ Tư Minh, vung mạnh một quyền.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



Hạ Tư Minh không hề có sức phản kháng ngã xuống đất.



Đại Phi giận dữ nói:



"Không phải nói mỗi tháng 2 vạn sao? Ông nợ tôi hai tháng rồi, có phải muốn những ảnh và video kia đều bị tung lên mạng không!"



Hạ Tư Minh lặng lẽ bò dậy, lau m.á.u ở khóe miệng, thấp giọng nói:



"Hết tiền rồi, sau này không trả nữa, cậu muốn làm gì thì làm."



Đại Phi quát lớn, "Hết tiền? Ông không phải là ông chủ sao? Không phải có cổ phần sao? Lừa ai đấy!"



Hạ Tư Minh ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn trời.



"Tôi bệnh rồi, bệnh xơ cứng teo cơ một bên. Đối tác biết tin lập tức rút vốn, giá trị cổ phần vừa đủ trả 500 vạn đã vay. Hiện tại tôi cũng không thể đi làm, không có thu nhập."



Đại Phi khó tin, "Một chút tiền cũng không còn?"



Hạ Tư Minh cười mỉa, "Nếu tôi không bệnh, chút tiền đó có là gì, nhưng..."



Anh ta chưa nói hết câu, một dòng lệ đã lăn dài từ khóe mắt.



Cửa kính sau xe đột ngột hạ xuống.



Tôi quay đầu lại, Nhất Hiên đang nhìn ra ngoài cửa sổ, gọi:



"Bố."



Hạ Tư Minh nhìn thấy chúng tôi, người run lên, sau đó cúi đầu xuống, nghẹn ngào nói: "Nhất Hiên, Đường Gia, bố bệnh rồi, bố rất nhớ hai người..."



"Bố, cổ áo của bố kìa." Nhất Hiên nói tiếp.



Hạ Tư Minh ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên, ngơ ngác hỏi:



"Gì cơ?"



"Có một cục phân chó."



Nhất Hiên nói xong, ấn nút đóng cửa kính xe lên.



Ngoài cửa sổ, là khuôn mặt tuyệt vọng và bất lực của Hạ Tư Minh.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

14.



Sau đó một thời gian dài, tôi cố tình không quan tâm đến chuyện của Hạ Tư Minh và Lâm Vãn nữa.



Bánh xe số phận một khi đã lăn, kết cục đã sớm định sẵn.



Cho đến một ngày, tôi và Nhất Hiên vừa ăn xong món mới mà dì giúp việc học được, đang ngồi ở phòng khách nói chuyện cho tiêu cơm.



Tôi đã thay đổi cách giáo dục Nhất Hiên, ngoài cờ vây, tôi mong muốn con được cảm nhận cuộc sống nhiều hơn.



Con trầm ngâm, hỏi ngược lại tôi: "Mẹ, mẹ cảm thấy cô đơn ạ?"



Tôi thoáng bật cười, nhưng rồi khẽ gật đầu.



"Đúng vậy, mẹ mong con có thể ở bên mẹ nhiều hơn."



Con suy nghĩ một lát rồi đồng ý.



Từ đó, mỗi ngày sau bữa cơm, con không còn vào thẳng phòng riêng nữa, mà cùng tôi trò chuyện, xem ti vi.



Khi khuôn mặt Lâm Vãn xuất hiện trên bản tin, tôi khựng lại một chút.



Cô ta đã hoàn toàn thay đổi.



Khuôn mặt hốc hác, ánh mắt mệt mỏi, gò má cao vút, đôi môi mỏng đến mức gần như khắc nghiệt.



Cô ta đang lau nước mắt trước ống kính phóng viên.



"Số tôi khổ, một người chồng thì liệt giường, người chồng này lại còn bị bệnh xơ cứng teo cơ một bên, mong xã hội có thể giúp đỡ tôi nhiều hơn..."



Ống kính chuyển hướng, nhắm vào một chiếc giường trong căn phòng tồi tàn.



Một người đàn ông nằm im trên giường, nhìn lên trần nhà.



Là Hạ Tư Minh, gầy đến mức gần như không nhận ra.



Phóng viên nói trước ống kính đầy xúc động:



"Dù thế nào đi nữa, tinh thần của cô Lâm thật đáng ngưỡng mộ, cô và chồng kết hôn vì tình yêu, ban đầu chồng cô đã hy sinh tất cả để chọn cô, cô cũng không hề bỏ rơi anh ta trong lúc khó khăn!"



Nhất Hiên nhìn chằm chằm vào người đàn ông trên ti vi.



"Mẹ, con muốn đi thăm bố."



Tôi đồng ý.



Hai ngày sau, khi tìm đến địa chỉ trên ti vi, tôi có chút ngạc nhiên.



Đây là một tòa nhà cũ kỹ đến mức gần như sắp đổ, thậm chí còn tệ hơn cả căn nhà trước đây của Lâm Vãn.



Tôi nắm tay Nhất Hiên, đi lên tầng hai.



Cửa mở toang, không có ai.



Đồ đạc trong nhà cũ nát, đồ đạc linh tinh chất đống lộn xộn.



Đang nghi ngờ không biết có phải mình đi nhầm hay không, thì từ góc phòng, trên giường truyền đến tiếng "ư ử".



Hạ Tư Minh mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào chúng tôi.



Tôi dắt Nhất Hiên đi tới.



 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com