Thủ Thân Vì Tình

Chương 13



Hốc mắt anh ta lập tức đỏ hoe, hai hàng nước mắt đục ngầu lăn dài, miệng phát ra âm thanh không rõ ràng:



"Con... con... con..."



Tôi im lặng nhìn anh ta.



Hốc mắt anh ta trũng sâu, gầy trơ xương, đôi mắt trước đây vốn tinh anh, sáng ngời, giờ đây lại ánh lên vẻ đục ngầu và u ám.



Tóc tai lởm chởm, vừa nhìn đã biết là bị ai đó tùy tiện dùng kéo cắt, quần áo trước n.g.ự.c ướt một mảng, trên đó còn dính vài cọng rau xanh và hạt cơm.



Tôi nhất thời khó mà tin được, đây lại là Hạ Tư Minh trước đây, người luôn chú trọng đến từng chi tiết ngoại hình đến mức gần như khắt khe.



Anh ta nhìn tôi không chớp mắt.



Trong mắt anh ta ngập tràn đau khổ, bi thương, hối hận, tuyệt vọng...



Tôi bình tĩnh lại, mở lời:



"Nhất Hiên nói muốn đến thăm anh, tôi đưa con đến."



Nhất Hiên lấy từ trong cặp sách ra một xấp tiền.



"Bố, đây là tiền mừng tuổi của con, con muốn tặng cho bố." Nhất Hiên nghiêm túc nói.



"Đưa cho hắn làm gì! Không phải vẫn phải dựa vào tôi à!"



Lâm Vãn cười lạnh bước vào, giật lấy xấp tiền trong tay Nhất Hiên, nhanh chóng đếm.



"2 vạn?" Cô ta liếc tôi, giọng nói đầy căm phẫn, "Có phải là hơi ít không? Anh ta để lại cho cô hơn 20 triệu cơ mà!"



Tôi im lặng nhìn cô ta.



"5 triệu ban đầu của hai người đâu? Không phải anh ta còn mua nhà cho cô à?"



Lâm Vãn "xì" một tiếng.



"Căn nhà đó? Mới trả trước được 2 phần, anh ta nằm đó không nhúc nhích, làm sao tôi có thể trả nổi tiền vay ngân hàng? Tôi bán đi mua căn này, ít nhất cũng có chỗ ở. Còn lại 80 vạn gửi ngân hàng, mỗi tháng lãi có hơn 1 triệu 8, cộng thêm tiền trợ cấp của phường, vừa đủ sống."



"Đường Gia, nể tình anh ta là bố của con cô, cô không phải nên trả lại một phần tiền sao!"



Tôi cười.



"Không phải đủ sống rồi sao? Không phải tự xưng là người không quan tâm đến tiền nhất sao? Hai người sa cơ lỡ vận thì tìm tôi đòi tiền, nếu là tôi sa cơ lỡ vận, hai người có cho tôi một xu nào không?"



Quay đầu, lại nhìn Hạ Tư Minh vẫn đang lặng lẽ rơi lệ, bình tĩnh nói:



"Ban đầu, anh thề trước điện thoại rằng sẽ vì yêu mà giữ mình, anh đã làm được, hơn nữa còn có thể giữ cả đời. Anh ngưỡng mộ Lâm Vãn không rời không bỏ chăm sóc chồng tàn tật, anh cũng được hưởng rồi, đãi ngộ y hệt."



"Hạ Tư Minh, anh cũng coi như cầu được ước thấy."



"Vậy, rốt cuộc anh đang khóc cái gì?"



Cả người Hạ Tư Minh run rẩy, miệng phát ra tiếng nức nở kéo dài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Tôi nắm tay Nhất Hiên, không quay đầu lại rời đi.



Xe chạy bon bon trên đường lớn.



Tôi im lặng một lát, hỏi Nhất Hiên.



"Con có trách mẹ đã đối xử với bố như vậy không?"



Nhất Hiên lắc đầu, "Không ạ."



"Thầy giáo nói, cầm quân không hối hận, khi đặt quân cờ xuống phải suy nghĩ rõ ràng, nếu không, một nước đi sai, cả ván cờ đều thua."



Tôi khẽ thở phào, lại nhớ ra điều gì đó, lo lắng nói:



"Con trai, lớn lên con đừng có trở thành tổng tài bá đạo truy thê hoả tá tràng nhé, thảm lắm đấy."



Không hiểu sao, tôi luôn cảm thấy con có tiềm chất nào đó về phương diện này.



Nhất Hiên có chút khó hiểu.



"Tại sao “truy thê” lại phải đến nơi “hỏa táng”?"



Tôi nhất thời nghẹn lời, không biết nên giải thích thế nào.



Nhất Hiên tự mình thông hiểu.



"Con hiểu rồi, giống như bố phải không ạ? Sẽ không đâu mẹ, con là người cầm quân."



"Người cầm quân?" Giờ lại đến lượt tôi không hiểu.



Giọng Nhất Hiên bình tĩnh và chắc chắn.



"Người cầm quân sẽ vĩnh viễn chịu trách nhiệm cho mỗi nước cờ của mình."



"Một khi đã đặt quân, vĩnh viễn không thể thay đổi."



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"..."



Mặc dù nghe không hiểu lắm.



Nhưng tôi tin.



Dù sao, Nhất Hiên con trai tôi.



cũng là cao thủ mà.



(Hết)





 

 

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com