Tôi lấy điện thoại ra, chĩa vào họ, chụp liên tiếp mấy tấm ảnh.
Tiếng "tách tách" vang lên rõ ràng.
Lâm Vãn đột ngột rời khỏi vòng tay của Hạ Tư Minh, lùi lại mấy bước, vẻ mặt hối hận và luống cuống, như thể vừa mới ý thức được mình đã làm gì.
Cô ta hoảng hốt nhìn về phía tôi, lộn xộn giải thích:
Cô ta không nói được nữa.
Bởi vì tôi chỉ lạnh lùng nhìn cô ta.
"Em không cần nói một chữ nào, để anh."
Hạ Tư Minh trầm giọng ngắt lời cô ta, quay đầu nhìn tôi, trong nháy mắt đã khôi phục dáng vẻ luật sư điềm tĩnh, lạnh lùng thường ngày.
"Đường Gia, có chuyện gì về nhà nói. Ở đây gần trường đại học của em, trong công viên có rất nhiều sinh viên ra vào, làm ầm ĩ ở đây mất mặt em cũng chẳng tốt đẹp gì. Huống chi..." Anh ta liếc nhìn mặt đất bừa bộn, "Bắt nạt một người phụ nữ cô khổ không nơi nương tựa, có gì hay ho sao?"
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, giọng nói bình thản.
"Anh cũng biết ở đây có nhiều sinh viên của tôi ra vào, vậy mà anh, với tư cách là chồng tôi, lại ôm ấp một góa phụ ở đây như lửa gần rơm, có phải cảm thấy rất kích thích không?"
Dù sao trước mặt anh ta, tôi luôn dịu dàng, tao nhã, ung dung.
Anh ta chưa từng thấy tôi như vậy.
Ngay cả bản thân tôi cũng chưa từng thấy.
"Mặc dù bây giờ tôi tát mỗi người các người một cái cũng không có gì quá đáng, nhưng tôi không muốn đội cái nồi của người khác lên đầu."
Tôi quay đầu, hỏi Lâm Vãn đang im lặng thu dọn.
"Cô Lâm, vậy nên cô không nói gì, chẳng lẽ thật sự có ý định đó sao?"
Cô ta run rẩy, vài giây sau, chậm rãi ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói:
"Thôi được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa, không phải cô ấy mà là tôi tự làm đổ, được chưa?"
Cô ta đỏ mắt, tủi thân nhìn Hạ Tư Minh:
"Luật sư Hạ, bây giờ xin anh đưa vợ anh rời đi, đừng ảnh hưởng đến việc làm ăn của tôi, sau này tôi cũng sẽ không làm ăn với anh nữa, xin hai người đừng đến đây nữa!"
Bên cạnh có khách lục tục kéo đến.
"Chuyện gì thế này? Sao lại thành ra thế này!"
"Chị Lâm, có người bắt nạt chị sao? Là ai vậy?"
"Ai dám bắt nạt chị Lâm! Tôi không để yên đâu!"
Những ánh mắt không thiện cảm đổ dồn về phía tôi.
Hạ Tư Minh ánh mắt trầm xuống, kéo tay tôi đi về phía bãi đậu xe.
Tôi không giãy ra được, đành phải đi theo anh ta.
Đối diện có một sinh viên quen biết đang cầm bóng, cười hì hì chào tôi.
"Chào cô Đường!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi mỉm cười gật đầu.
"Chào em."
06
Đến bãi đậu xe, tôi dùng sức hất tay anh ta ra, bình tĩnh đi về phía xe của mình.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Hai bên cây cối lùi nhanh về phía sau, tôi lái xe trên đại lộ, nước mắt cuối cùng cũng không kìm được nữa, rơi xuống.
Tôi cho mình nửa tiếng đồng hồ.
Tức giận, đau khổ, chấp nhận, bình tĩnh...
Sau đó, tôi xoay tay lái, đi đến ngân hàng.
Tôi và Hạ Tư Minh có một tài khoản chung của gia đình, tiền lương, cổ tức, lợi nhuận của hai người đều được chuyển vào đó.
Khi mở tài khoản, anh ta cười nói với tôi:
"Em không phải luôn chê anh không biết bày tỏ tình cảm sao? Tài khoản này sau này giao cho em quản lý, anh chỉ phụ trách chuyển tiền vào, coi như là sự đảm bảo cho em và con trai sau này, cách bày tỏ này em có hài lòng không?"
Mấy năm nay, tài khoản đã tích lũy được hơn 18 triệu.
Nhân viên ngân hàng nghi ngờ nói với tôi.
"Tài khoản này bị đóng băng vì vi phạm bảo lãnh, cô không biết sao?"
Tay chân tôi lạnh toát, chậm rãi hỏi:
"Chuyện khi nào?"
"Hai tháng trước."
Hai tháng trước...
Lúc đó anh ta vừa mới xuất viện, tôi vì chăm sóc anh ta mà mệt mỏi, sốt cao liên tục một tuần, vậy nên khi tôi đang sốt mê man, anh ta lại đang ra tay giành lấy lợi thế trong cuộc chiến tranh giành tài sản ly hôn.
Tôi cảm thấy mỉa mai và buồn cười.
Trên đường đến đây, tôi còn hối hận vì mình quá hấp tấp, chưa chuẩn bị sẵn đường lui đã lật bài ngửa.
Nhưng hóa ra người ta đã sớm bắt đầu tính kế tôi.
Đàn ông một khi đã thay lòng, thật sự rất tàn nhẫn!
Về đến nhà, trời đã tối đen như mực.
Hạ Tư Minh mặc đồ ngủ ở nhà, vẻ mặt bình thường ngồi trên ghế sofa uống trà.
Anh ta nhìn tôi một cái.
"Nhất Hiên anh đưa đến chỗ mẹ anh rồi, chúng ta nói rõ mọi chuyện một lần."
Tôi ngồi xuống, im lặng nhìn anh ta.
Anh ta nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói:
"Vốn định đợi một thời gian nữa mới nói, dù sao, anh cũng có chút không nỡ, muốn hai mẹ con em, tận hưởng cuộc sống hạnh phúc thêm một thời gian nữa. Tuy nhiên, vì hôm nay em đã chọn chủ động gây chuyện, vậy thì anh cũng chỉ có thể chiều theo ý em."