Tôi bình tĩnh đến lạ, thậm chí còn mỉm cười với anh ta.
"Hạ Tư Minh, có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc anh yêu cô ta ở điểm gì, mà khiến anh lựa chọn phản bội tình cảm 10 năm, lựa chọn bỏ vợ bỏ con?"
Anh ta hơi nhíu mày, "Nếu em cứ nhất định phải hỏi cho rõ..."
Im lặng một lát, anh ta dùng giọng điệu ôn hòa và cảm tính từ từ nói:
"Mấy năm nay vì công việc, anh đã chứng kiến quá nhiều sự lừa dối trong hôn nhân, sớm đã mất đi nhận thức và phán đoán bình thường về tình cảm và hôn nhân. Nhưng khi gặp cô ấy, anh phát hiện ra, hóa ra vẫn còn có người phụ nữ như vậy, chỉ vì tình yêu và trách nhiệm, mà có thể bất chấp tất cả, dâng hiến mười mấy năm thanh xuân đẹp nhất của mình. Cô ấy mang đến cho cuộc sống nặng nề, tù đọng, không thể thở nổi của anh, một sức sống mới."
"Em hỏi anh yêu cô ấy ở điểm gì? Câu hỏi này anh cũng đã tự hỏi mình vô số lần."
"Vì cô ấy dịu dàng, lương thiện, kiên cường. Vì cuộc sống mang đến cho cô ấy khổ đau, nhưng cô ấy lại quật cường nở hoa trong bùn lầy. Vì mỗi tối lạnh giá, cô ấy đưa cho anh một bát canh nóng."
Anh ta nói xong một tràng dài, vẻ mặt xúc động, dường như chính mình cũng cảm động.
Căn phòng chìm trong im lặng.
Một lúc lâu sau, tôi khẽ "chậc" một tiếng.
"Vậy canh dì làm không nóng sao? Nhất định phải ra ngoài nếm thử mùi tanh đó?"
Hạ Tư Minh sững lại, sắc mặt lập tức lạnh xuống.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Đường Gia, em là một kẻ vị kỷ tinh tế, loại tình cảm này, em sẽ không hiểu được."
Tôi gật đầu, "Nếu đã như vậy, anh tay trắng ra đi, tôi đồng ý ly hôn."
Trên mặt anh ta lộ ra vẻ mỉa mai rõ ràng.
"Chưa nói đến việc pháp luật không có quy định về việc tay trắng ra đi? Lùi một vạn bước mà nói, anh và Lâm Vãn không có bất kỳ hành vi thực chất nào, anh thậm chí còn không phải là bên có lỗi."
Tôi nhìn anh ta chằm chằm, một lúc lâu không nói gì.
Một người, thật sự có thể thay đổi hoàn toàn như vậy sao?
Trở mặt vô tình đến mức, như thể đột nhiên bị thay đổi linh hồn!
Hạ Tư Minh dường như đoán được tôi đang nghĩ gì, nhíu mày:
"Em không cần phải như vậy, tình cảm không còn thì ly hôn, đây là chuyện đương nhiên. Khi bị ngã trên núi chờ cứu viện, anh đã nghĩ thông suốt, cuộc đời ngắn ngủi, anh không muốn sống rụt rè không dám yêu, cho dù phải mang tiếng xấu và bị chỉ trích, anh cũng phải bất chấp tất cả để sống thật một lần."
"Đường Gia, đừng quên anh làm nghề gì, anh có quá nhiều cách, chỉ là anh có muốn dùng nó với em hay không mà thôi."
Tôi khẽ cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Không dùng với tôi sao? Anh không phải đã sớm dùng rồi sao? Chơi cái trò bẩn thỉu đóng băng tài khoản, không thấy làm ô uế tình yêu cao thượng thuần khiết của các người à!"
Hạ Tư Minh nhìn tôi một cái, thản nhiên nói:
"Xem ra em đã đi kiểm tra tài khoản rồi. Không sao cả, thao tác thông thường thôi, chỉ là để tránh những rắc rối không đáng có khi ly hôn mà thôi."
"Anh đã soạn sẵn thỏa thuận ly hôn. Tiền và con thuộc về anh, nhà thuộc về em, đương nhiên, khoản vay còn lại em phải tự giải quyết."
"Xét về đóng góp kinh tế cho gia đình, phương án này anh đã làm hết sức có thể rồi—"
"Bốp!"
Tôi cầm cái gạt tàn trên bàn, ném về phía anh ta.
Anh ta ôm trán.
Máu đỏ tươi chảy ra từ kẽ tay.
07
"Em điên rồi!"
Anh ta vừa kinh ngạc vừa tức giận, nhìn m.á.u chảy không ngừng, nhanh chóng cầm chìa khóa xe, không quay đầu lại mà lao ra ngoài.
Tôi chậm rãi ngồi xuống, cầm ấm trà lên, rót cho mình một chén trà.
Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, cuộc đời tôi đã hoàn toàn thay đổi.
Rời khỏi ngân hàng, tôi nhận ra, Hạ Tư Minh cuối cùng đã đem những thủ đoạn thành thạo mấy năm nay, dùng lên người tôi.
Có lẽ tôi còn xui xẻo hơn những người phụ nữ khác.
Không chỉ bị phản bội tình cảm, chồng còn là luật sư ly hôn chuyên nghiệp.
Mấy năm nay, anh ta đã sớm luyện thành cách hành xử lạnh lùng vô tình, mọi thứ đều xuất phát từ lợi ích, nếu tôi còn chìm đắm trong nỗi đau vô ích, chắc chắn sẽ không có chỗ chôn thân.
Tôi phải giải quyết vấn đề theo cách của anh ta.
Cho nên trước khi về nhà, tôi đã đến nhà mẹ chồng đón Nhất Hiên ra, gửi ở nhà một thầy dạy cờ vây quen biết.
Tôi im lặng, uống hết chén trà này đến chén trà khác.
Ngoài cửa sổ, không biết từ lúc nào, một vầng trăng sáng đã lặng lẽ treo trên bầu trời.
Một lúc lâu sau, tôi đứng dậy đi vào phòng, lấy ra tờ giấy chẩn đoán bệnh. Trong lúc đang suy nghĩ, điện thoại rung lên, Hạ Tư Minh gửi cho tôi một bức ảnh.